Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần cứ nhìn Phó Chi Dữ như vậy, dường như mình lỡ ăn mất kẹo của Phó Chi Dữ, bây giờ bị phát hiện, anh muốn cậu trả lại, nhưng cậu không còn nữa.
Mắt Dụ Thần rất to, cậu chỉ cần hơi nhíu mày thôi đã thấy cực kỳ đáng thương rồi. Bây giờ cậu nhìn Phó Chi Dữ cứ như thể cậu đang xin Phó Chi Dữ tha thứ cho mình.
Anh ăn kẹo rồi tha lỗi cho em nhé?
Phó Chi Dữ không biết phải để tay ở đâu cho phải, anh nhìn vào mắt Dụ Thần, nửa giây sau, tầm mắt chuyển xuống môi Dụ Thần.
Sau đó.
"Xin lỗi!"
Cuối cùng cũng nhận thức được mình vừa nói cái gì, Dụ Thần cuống cuồng cả lên.
Cậu đang, làm cái gì thế hả?
Cái đồ lưu manh!
"Ơ thì, em, khụ," Dụ Thần nuốt nước bọt, lập tức quay về ngồi thật ngoan, tay đỡ trán: "Hết kẹo rồi, kẹo vẫn còn."
Dụ Thần nhắm mắt, nghiêng đầu. Ôi trời, mình nói cái gì thế không biết.
Cậu cố gắng tìm lại chút lý trí trong mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, hít một hơi, quay sang hỏi: "Anh có muốn ăn kẹo không?"
Mặt Phó Chi Dữ không chút biểu cảm, nhìn về phía trước, một tay buông xuống một cách tự nhiên, một tay nắm lấy vô lăng, nhìn có vẻ như đang gồng sức lên: "Không cần nữa đâu."
Tim Dụ Thần đập điên cuồng trong lồng ngực, cậu cười khan, chỉ vào nhà hàng bên cạnh, nói: "Chúng ta đến rồi."
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Dụ Thần mang theo tâm trạng hoảng loạn xuống xe, không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-la-muon-yeu-duong/214448/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.