Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Vừa hay lúc Dụ Thần đang hoảng loạn không biết phải đáp lời thế nào thì nhân viên đưa canh đến, còn đứng ngay ở giữa hai người họ.
Dụ Thần ngồi nhích sang một chút, lấy người cô phục để che cho mình.
Gió điều hòa thổi lạnh cả tay, Dụ Thần mượn nhiệt độ ấy áp lên cổ mình cho hạ nhiệt.
"Bảo bối."
Bảo bối?
......
"Mời quý khách thưởng thức." Nhân viên sắp canh ra xong, nói.
Dụ Thần ngẩng đầu cười với cô: "Cảm ơn."
Nhân viên: "Không có gì ạ."
Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, Dụ Thần nghe thấy Phó Chi Dữ hắng giọng, sau đó anh nói: "Xin lỗi, chỉ là tôi," Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi nên gọi em là Thần Thần, hay gọi là Tiểu Thần?"
Dụ Thần cúi đầu: "Gọi là Thần Thần đi, người nhà toàn gọi em như thế."
Phó Chi Dữ: "Được."
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, Dụ Thần nghĩ, có khi là vì ban nãy gặp người bạn kia, vừa hay thấy cậu chàng gọi người yêu là bảo bối, thành ra Phó Chi Dữ mới buột miệng như thế.
Nhỉ?
Sao tự dưng lại dễ gần thế không biết.
Để phá vỡ sự ngượng ngập, Dụ Thần cười gượng, coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đứng dậy cầm bát của Phó Chi Dữ, nói: "Đây là canh khai vị, ngon l..."
Cậu chưa dứt lời thì Phó Chi Dữ đã đứng dậy, cầm lấy cái bát trên tay cậu: "Để tôi tự lấy."
Dụ Thần ngớ người rồi lí nhí: "Dạ."
Cậu từ từ ngồi xuống, nghĩ, thôi thì nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-la-muon-yeu-duong/214449/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.