Tú Linh hết sức thành tâm hỏi Tư Khải Ngôn nhưng hắn không nói gì. Vậy để cô nói một mình cũng được...
"Chắc chưa đâu...người độc miệng như ngài chắc chỉ có thứ vô tri mới yêu nổi..."
Tư Khải Ngôn cố tình dùng lực siết mạnh khiến Tú Linh kêu đau, tên khốn này dám lấy việc công trả thù việc tư đây mà...
"Xong rồi đấy...nếu cô ngã một lần nữa thì e rằng nó sẽ bị nhiễm trùng rồi rách ra...khiến cô cả đời không thể đi nữa..."
Tú Linh liền níu tay Tư Khải Ngôn, gương mặt ủy khuất có chút buồn bã nhìn hắn...
"Tôi còn vô số vết thương khác nữa chưa được sát trùng...ngài xem thế nào..."
Tư Khải Ngôn thừa biết nữ nhân trước mặt cố ý trêu chọc mình. Trong đầu của hắn cũng không có ý chịu thua cô...
"Thế cô muốn tôi 'sát khuẩn' chỗ nào nữa..."
Tú Linh cười gượng liền chỉ tay về phía cửa. Cô chỉ định đùa chút cho vui mà thôi, nhưng bây giờ thì hết vui rồi...
"Ý tôi là ngài gọi người hầu vào đây giúp tôi...và ngài làm ơn bước ra bên ngoài dùm..."
Tư Khả Ngôn đen mặt liếc nhìn Tú Linh, hắn cũng gọi người hầu bên ngoài vào giúp cô thay y phục mới sạch sẽ. Nhưng chỗ này cư nhiên không có quần áo dành riêng cho nữ giới, nếu bây giờ cần gấp phải trung tâm thành phố mua, e rằng mất rất nhiều thời gian...
"Anh giàu như thế này nhưng không có một bộ quần áo đàng hoàng dành cho nữ giới hay sao..."
Tú Linh vừa quấn chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-luon-yeu-em/3605611/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.