Tú Linh mơ màng gục đầu vào thành tường, cô chờ tận hai phút rồi nhưng bọn người cứu trợ kia chưa thấy bóng dáng đâu. Chẳng lẽ cô sẽ phải chết ở cái nơi sa trường này hay sao...
"Bác sĩ...là thật à...?"
Tú Linh nhăn mày nhìn người đàn ông đang bước tới. Chẳng lẽ cô sắp chết rồi hay sao, ông trời an ủi cô bằng cách phái một thiên thần vô cùng đẹp trai đến đưa mình đi cũng không tệ cho lắm. Nhưng cô còn chưa được trải nghiệm cảm giác viết di chúc cơ mà...
"Tôi là người tốt đấy...hãy cho tôi lên thiên đường..."
Tư Khải Ngôn khó hiểu nhìn Tú Linh đang lẩm bẩm cái gì đó. Hắn cũng không ác đến nỗi bỏ mặc người đã từng giúp mình chết khô ở cái nơi hoang vắng này...
"Cô chưa chết được đâu..."
Tư Khải Ngôn bế Tú Linh đặt vào trong xe, hắn liền quan sát vết thương bị đạn bắn vào đầu gối của cô...
"Tối muộn cô còn đi lang thang ở khu tị nạn này làm gì để bị tấn công..."
Tú Linh cau mày khi nghe Tư Khải Ngôn cứ liên tục càm ràm bên tai. Cô cũng không khiêng dè đáp lại...
"Nếu anh không cho tôi nghỉ hôm nay thì tôi cũng chả đi lang thang để đạn bắn trúng..."
Tư Khải Ngôn muốn đạp nữ nhân nhanh mồm này xuống xe nhưng lương tâm bồ tát không cho phép hắn làm điều ác như vậy. Đành im lặng lái xe đến bệnh viện, nhưng Tú Linh lại giãy nảy lên...
"Không được đến bệnh viện đâu...bố mẹ tôi đều biến mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ra-anh-van-luon-yeu-em/3605610/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.