“Phụ hoàng và mẫu hậu không chịu nghe ta nói, Giang Nguyệt Bạch kia căn bản không phải là người tốt gì cả, năm đó tại sao hắn lại không chết rét trong núi tuyết đi chứ? Còn để cho hắn trở về Trần quốc, ngươi không biết đâu, hắn giết toàn bộ vương thất Trần quốc, cha hắn, huynh đệ tỷ muội đều bị hắn giết hết, đó chính là một con quỷ, trong lòng hắn ghi hận chuyện năm đó bị ném vào núi tuyết suýt chết rét, nên sẽ tới gieo họa cho ta, phụ hoàng và mẫu hậu vì sự an yên của Yến quốc, nhất quyết muốn đưa ta đến Trần quốc, ngươi nói xem tại sao số ta khổ vậy chứ?”
Tần Sở nhìn mình, rồi lại nhìn Tần Uyển, cũng không biết nàng ta tới nói với mình hai chữ “số khổ” có phải đang kể chuyện cười hay không.
Nhưng nghe nói Giang Nguyệt Bạch đã là Quân chủ Trần quốc, nàng vô cùng mừng rỡ.
Hời hợt an ủi đôi câu, sau khi Tần Uyển rời đi, nàng vẫn luôn suy nghĩ, hay là trốn khỏi Nam Kỳ Thần Cung, mang theo vòng tay Hắc diệu thạch làm tín vật, đi theo đường núi Thương Lan thẳng tiến đến kinh đô Trần quốc.
Nhưng trên đường nàng gặp nhiều trắc trở, lại cũng không thấy bóng dáng của Giang Nguyệt Bạch đâu, cuối cùng bởi vì ngày đại hôn của hai nước Yến Trần đang đến gần, nàng bất đắc dĩ chán nản trở lại Yến quốc.
Giấc mộng này thật tồi tệ, tuyết rơi tán loạn không ngừng, kỳ vọng tám năm tương ngộ, lại trở thành kiếp số của nàng.
Vô số cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2900954/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.