Tấm đệm lún xuống, nàng nhích người vào trong, nhạt nhẽo hỏi: “Ngươi tới rồi à?”
Giang Nguyệt Bạch thở dài một tiếng, đi đến bôi thuốc cho nàng, lại bị nàng né tránh: “Dù có bôi bao nhiêu thuốc đi nữa cũng chẳng được, đừng lãng phí mấy loại dược liệu thượng hạng này.”
“Đừng tức giận nữa, lúc trước…không phải ngươi đã biết toàn bộ sao? Nghe lời ta, bôi thuốc trước đã.”
Giang Nguyệt Bạch không để nàng giải thích, hắn tháo miếng vải thô đang quấn quanh mắt nàng ra.
Nàng không còn sức lực nên không thể phản kháng, chỉ có thể để mặc hắn bôi thuốc lên mí mắt mình.
Hai người không nói lời nào, tiếng xiêm y ma sát lọt vào tai, nàng cười một tiếng: “Nguyệt Bạch, ngươi định thoa thuốc cho ta cả đời như vậy sao?”
Giang Nguyệt Bạch không đáp, hắn lau giọt lệ nơi khóe mắt nàng, giọng nói nghe không ra tâm tình gì: “A Sở, đừng tức giận, sau trận chiến thành Thương Lan này, nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, ta sẽ không ép buộc ngươi nữa.”
Nàng cảm thấy lạnh, cả người run lập cập nhưng vẫn không chịu mở miệng đáp lại hắn.
Là âm thanh của ấm thuốc đặt lên bàn gỗ, trầm trầm thấp thấp, nàng nghĩ, đây hẳn là một cái ấm lưu ly tinh tế, nhỏ xinh.
Nàng nghe thấy giọng nói của Giang Nguyệt Bạch có chút run rẩy, dường như ẩn chứa rất nhiều ưu tư, hắn nói: “A Sở, Trương Ấu Lăng tới, đang ở bên ngoài, y nghe nói ngươi…”
“Sư phụ tới ư?” Nàng cắt đứt lời hắn, không muốn nghe tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2900955/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.