Máu chảy không ngừng, nàng vung dây cương, tiếp tục phi về hướng khe Dương Tràng, dọc đường đã chém đứt một cầu treo.
Dù đã tránh được sự truy kích của Tống Văn Thành nhưng nàng cũng không dám đi chậm lại, nàng cưỡi trên lưng ngựa chỉ cảm thấy choáng đầu, thầm nghĩ mũi tên này hẳn là có độc, nàng cố gắng chống đỡ tới khe Dương Tràng rồi mê man, suýt chút nữa ngã khỏi ngựa.
Cũng may là Manh Đồng đã chạy tới đỡ nàng, cẩn thận thay nàng kiểm tra vết thương rồi nói: “Chủ tử, người bị thương rồi, để ta xử lý vết thương cho người.”
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh dù đã biết chẳng thể nhìn thấy gì, lại hỏi Manh Đồng: “Người đâu?”
Manh Đồng oán hận nhìn đằng sau lưng một lúc: “Nô tỳ còn chưa kịp cởi trói cho Nhị Đế cơ, nàng ta đang ở bên cạnh.”
Nàng gật đầu, ngồi dựa vào Manh Đồng: “Manh Đồng, ta choáng đầu, trên mũi tên kia có độc.”
Manh Đồng xé y phục của nàng, dặn dò: “Chủ tử, người chịu đựng một chút, trước tiên ta sẽ nhổ mũi tên ra rồi bôi thuốc cho người.”
Nàng vỗ ngực một cái, nói: “Ừm, được. Manh Đồng, ngươi nói xem, thời khắc ta đơn thương độc mã tới đó có phải rất anh hùng không?”
Hốc mắt Manh Đồng nóng lên, gật đầu thật mạnh: “Chủ tử rất anh hùng.” Dứt lời nàng ấy dùng sức rút mũi tên ra.
Nàng đau đến rơi nước mắt, kêu: “Manh Đồng, đau, đau quá.”
Manh Đồng ném mũi tên sang một bên, hút máu độc giúp nàng, lại thoa thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-que-cung-tai-ruou/2900952/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.