Ta vừa quỳ, vừa nói: "Đa tạ đại ân của Hoàng hậu, tiện nữ đã hiểu rồi."
"Phù Dung, ta biết ngươi là đứa trẻ thông minh, chắc ngươi cũng tự hiểu tình cảnh của mình, vậy bổn cung không nói nhiều nữa. Nhớ kỹ, mạng sống của cả Mộc gia bây giờ, đều phụ thuộc vào ngươi. Đi đi."
"Vậy tiện nữ xin cáo lui."
Lúc đó, ta vốn dĩ chỉ là con gái của một tội thần, chẳng phải dung mạo khuynh thành, cũng chẳng có tài cán gì đặc biệt, vậy mà Hoàng hậu lựa chọn cứu ta.
Sống chết của Mộc gia, ta chẳng quan tâm, nhưng ta không thể bỏ mặc Mộc Yên. Nàng là tỷ tỷ ruột của ta, hơn ta năm tuổi.
Cha ta có rất nhiều thị thiếp, nhiều đến nỗi ta còn chẳng nhớ nổi ra rốt cuộc ta có bao nhiêu vị ca ca, tỷ tỷ, bao nhiêu muội muội, đệ đệ. Nghe Mộc Yên nói, mẹ chúng ta là vị thiếp thứ bảy của cha. Năm đó cha ta xuất chinh dẹp quân phản loạn ở biên quan, tình cờ gặp được mẹ. Không biết cha ta đã dùng cách gì để dụ dỗ mẹ ta thành vị thiếp thứ bảy của mình, chỉ biết rằng khi cha ta thắng trận trở về thì mang theo cả mẹ ta, lúc đó đang có mang Mộc Yên năm tháng. Mẹ ta lúc đó còn ngây thơ nghĩ, nàng sẽ được thành chính thê của Đại Tướng quân, lại chẳng ngờ rằng cuối cùng chỉ là một vị thiếp nhỏ nhoi trong toàn Mộc phủ.
Sau khi Mộc Yên được năm tuổi, mẹ lại tiếp tục mang thai ta. Cái tên Phù Dung này chính là do mẹ đặt cho ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-phu-dung/239161/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.