Ta cảm nhận được Hoàng Hậu nhìn thẳng vào ta, chậm rãi nói: "Ngươi yên tâm, bổn cung đương nhiên nói lời giữ lời. Ngươi cũng đừng khiến bổn cung thất vọng."
Cửu Hoàng tử Vân Cảnh – không quyền không thế lại không có gia tộc nào hậu thuẫn sau lưng, nhà Vua bỏ bê không quan tâm, tại sao Hoàng Hậu lúc đó lại muốn ta vào cung của chàng?
Nhưng ta không phải là người có tính tò mò, cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi, trong lòng ta vẫn hiểu rõ.
Thường nói người ở trong cung biết càng nhiều, chết càng sớm.
Ta cũng chẳng quan tâm vì sao, chỉ cần có thể cứu Mộc Yên ta bằng lòng trả giá tất cả.
Sau đó, ta được đưa đến lãnh cung dưới thân phận là một nha hoàn.
Cứ nghĩ khi biết ta là người do Hoàng Hậu đưa tới, thì chàng sẽ chẳng để ta đặt chân vào cung, vậy mà hóa ra ta đã sai.
Chàng chẳng những cho ta ở lại trong cung, mà còn đối xử với ta vô cùng tốt.
Chàng chưa từng bắt ta phải làm việc nặng nhọc, lại luôn ôn nhu như nước.
Gương mặt đẹp như tranh vẽ, giọng nói trầm thấp ấm áp,... chưa đến nửa năm, ta đã hoàn toàn chìm trong sự ôn nhu của chàng.
Ta ngàn tính vạn tính, cũng không tính được ta sẽ thích chàng nhanh như vậy.
Ban đầu, ta chỉ thích sự ôn nhu của chàng, thích ngắm nhìn gương mặt của chàng... vậy mà thời gian lại khiến ta yêu chàng từ lúc nào không hay.
Hồi đó ta còn ngây thơ nghĩ, chỉ cần cứu được Mộc Yên là ta và chàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-phu-dung/239162/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.