Trời đông lạnh buốt,những bông hoa tuyết trắng xóa bắt đầu rơi. Trạch Nhiên Nhiên từ từ tỉnh lại sau cơn say choáng váng. Khẽ vỗ cái đầu có chút đau, cô ngồi dậynhìn xung quanh.
Đây vốn dĩ là khách sạn mà.
Phần giường cạnh cô lún xuống 1 ít, trên tấm nệm còn vương vấn hơi ấm, mùi hương của anh.
Cánh cửa phòng tắm bật mở, Trịnh Thiên Vỹ 1 thân hình rắn chắc bước ra ngoài.
Anh ở trần, chỉ quấn chiếc khăn tắm ở ngang eo, vài giọt nước từ mái tóccủa anh nhỏ xuống trên bờ ngực rắn chắc phập phồng, càng làm màu da đồng tráng kiện của anh thêm nổi bật.
Thấy cô nhìn mình chằm chằm,anh khẽ bật cười. Tiếng cười đầy mê hoặc, trầm thấp phát ra từ cổ họng.Anh bước đến ngồi cạnh cô, hôn lên gò má phúng phính
“Lau tóc cho anh”
Trạch Nhiên Nhiên thẫn thờ, mùi xà phòng thơm ngát lành lạnh phả vào mũi cô.
Chậm chạp cầm khăn, dịu dàng lau đi mái tóc ướt sũng. “Tối hôm qua...”
Trịnh Thiên Vỹ chống 2 tay ra sau, ngước mặt nhìn chiếc cằm thon của cô
“Em uống rất say”
Trạch Nhiên Nhiên khẽ cắn răn
“Nhưng em nhớ là em gọi Viên Viên...”
Bàn tay cô dừng lại, anh xoay người đối diện với cô
“Anh gặp 2 người ở trước bar”
“Ờ”
Cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn bàn đến việc này
“Từ nay về sau ít đến đó cho anh”
Trạch Nhiên Nhiên không hiểu
“Tại sao?”
Anh không trực tiếp trả lời, chỉ đứng dậy lấy đồ.
___ ___
“Alo, mẹ”
Trạch Nhiên Nhiên ngồi trong phòng học, cúi thấp đầu, lấy tấm lưng bạn học mập mạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-oai-huong/1490388/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.