Mới đến, Hoa Nguyệt Hàn cùng Huyết Anh liền thấy được màn thú vị này. Mà khiến người không biết nên khóc hay cười chính là, đường đường Đông Li vương bị chính đứa con mình dùng từ “ngoan” trấn an. Nói trấn an có lẽ không thỏa đáng, bởi vì bọn họ rõ ràng thấy được mặt Đông Li vương từ đen biến xanh, cuối cùng nghẹn thành màu gan heo, ngay cả lông mi cũng theo bộ mặt và cơ thể run rẩy lên.
“Như vậy cũng rất khó xem, ngươi không thể biểu hiện bình thường một chút sao?” Lãnh Thiên Vũ tiếp tục không sợ chết nói.
“Bình thường sao? Tốt, chờ trở về phòng, ta nhất định hảo hảo biểu hiện cho ngươi xem, ngươi muốn xem bao nhiêu vẻ mặt bình thường thì có bấy nhiêu vẻ mặt bình thường.” Nói xong, không nhìn vẻ mặt bốn người kia không thấy được trò hay mà mất mác, ngay cả chào cũng không chào một tiếng, liền mang theo Lãnh Thiên Vũ không quay đầu lại vội vã rời đi.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Chờ Đông Li phụ tử đi xa, Hoa Nguyệt Hàn mới giật mình nhớ mình chưa hành lễ, vội hai gối quỳ xuống đất, cúi mặt dập đầu. Mà Huyết Anh vừa không hành lễ cũng không nhìn Hoa Ngạo Kiết, trong mắt trừ bỏ Tiểu ca ca của nó, vẫn là Tiểu ca ca của nó.
“Đứng lên đi. Hàn nhi có việc gì thế?” Hoa Ngạo Kiết cũng không quên ngày xưa thân phận tình địch của Hoa Nguyệt Hàn, tuy biết hắn đã sớm buông tha, nhưng cũng có thể thấy từ trong mắt hắn lơ đãng toát ra quyến luyến nhè nhẹ.
“Không có việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyet-ngan/1582330/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.