“Huyết Anh, ngươi lại trêu chọc Lục hoàng đệ ?” Nam tử trẻ tuổi lên tiếng, y phục xanh ngọc, cẩm bào viền bạc, đai lưng đồng màu đồng chất liệu, đai lưng đeo một khối ngọc trong vắt, ngọc bội chạm trổ tinh xảo, chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền biết đây là ngọc thượng đẳng, biểu thị người này thân phận hiển quý.
“Không có mà, đều là lỗi tên phụ hoàng bạo lực kia của các ngươi.” Huyết Anh theo bản năng phản bác, vẫn chưa phản ứng cả người đang bị nam tử ôm ngang khuỷu tay.
Nam tử trẻ tuổi trên mặt nở một nụ cười ôn nhu, chỉ thấy hoa xuân hé nở, sóng mắt lưu chuyển, nhật nguyệt tranh nhau tỏa sáng, xinh đẹp vô luân, làm cho Huyết Anh ngẩng đầu nhìn hắn tức thì xem ngây người. Biết vị Đại hoàng tử này lớn lên mặt như quan ngọc, tuấn tú vô song, khá vậy cũng không đến mức làm cho nó hoàn toàn đui mù đi? Huống hồ nó đã có Tiểu ca ca .
Lần đầu tiên nhìn bé [Huyết Anh] gần như vậy, nguyên lai bé lớn lên thật sự thực đáng yêu, ánh mắt vừa to lại tròn, lông mi vừa dài lại đậm, cái mũi cười khẽ hé ra miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận mà đầy đặn, đôi môi trong lúc đóng mở có thể nhìn thấy hàm răng đều đặn trắng noãn như ngọc. Nếu tính cách không táo bạo, có lẽ chính là đứa nhỏ thực đáng yêu. Nghĩ vậy, ý cười trên mặt bất giác càng sâu sắc, toàn thân chung quanh tỏa ra một loại hơi thở ôn hòa.
“Đại thúc, vài ngày không thấy, càng có dấu hiệu già đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-nguyet-ngan/1582329/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.