Bạch Bồng ngửi thấy mùi hương của chủ liền chui ra khỏi tay áo Quân Huyền, quấn lấy eo chủ nhân. Nó vốn định trườn lên nhưng bị mùi máu hấp dẫn, quay đầu bò xuống cổ chân y. Vì chưa được phép nên nó không dám cắn, chỉ thè lưỡi liếm láp vết thương.
Mạc Tử Liên mặc kệ cơn thèm của con rắn, cánh tay vẫn luôn ôm riết lấy eo ca ca, cố tình chậm rãi bước đi, tới lúc nhận thấy người kia thở loạn quá rõ ràng thì dừng lại. Y cười trầm một tiếng, nhéo eo kéo hắn vào lòng mình, hỏi: "Bây giờ mới chịu thành thật à, ca ca?"
Quân Huyền nhẫn nại nãy giờ đã kiệt sức, đành tựa vào vai y, cười mỉm chi: "Ta cứ tưởng mình sẽ giấu được lâu hơn, mà Tư Tư giỏi quá dự đoán của ta rồi."
Mạc Tử Liên nhíu mày cầm lấy cổ tay hắn, thấy công lực chạy loạn vô cùng, như đang đánh nhau trong gân mạch ca ca, mà chân khí để chống đỡ đã sắp kiệt nên tứ chi bắt đầu run rẩy. Y mím môi, nén giận nhéo ca ca đang cố gắng đứng thẳng.
"Đừng. Chân muội..."
"Yên cho ta." Mạc Tử Liên gắt gỏng bắt hắn dựa vào mình: "Trước đây huynh từng tẩu hỏa nhập ma rồi phải không?"
Người kia yên lặng, dường như rất lưỡng lự, mãi mới đáp: "Ừ."
"Tà công?"
"Không," Hắn cúi đầu, nhàn nhạt cười, "ta đang tu luyện giữa chừng lại phá đột ngột nên công lực không kịp lưu chuyển trả về. Toàn bộ đánh vào các huyệt đạo của ta khiến chân khí bị phân tán dẫn tới mọi khí trong thân thể đều loạn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079609/quyen-1-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.