Mạc Ngũ không phải người biết ăn nói, thấy Mạc Nhất thì lập tức bước tới, điên cuồng vỗ vai an ủi người ta với bản mặt cực kỳ nghiêm túc.
Mạc Nhất lộ ra ý cười khổ: "Cốc chủ đâu thực sự cắt chức của ta, ngươi lo như vậy làm gì?"
Gã ngẩn ra, nhíu mày, chằm chặp nhìn hắn tỏ vẻ chưa hiểu.
Mạc Nhất bảo: "Gần đây mắt của cốc chủ hơi dễ chảy máu, có lẽ vì Tư quốc sắp sang đông. Cốc chủ sai Mạc Tứ trở về cốc ắt hẳn để báo cho Tả hộ pháp biết chuyện này với sự việc đã xảy ra để y kịp thời ứng phó."
"Không phải vì người ngoài?" Mạc Ngũ đột ngột hỏi.
Mạc Nhất chìm vào im lặng. Vì tính nóng nảy nên Mạc Tứ mới thất kính phản ứng ra mặt chứ thực chất trong lòng bọn họ ai cũng khó chịu khi thấy cốc chủ chăm sóc người ngoài tận tâm như vậy.
Tay phải của y đến một ấm nước đầy còn không nâng nổi mà lại dìu người kia suốt quãng đường rồi ôm hắn nhảy thẳng lên lầu.
Kinh mạch không chịu nổi vận công quá sức nhưng y vẫn giúp hắn điều khí.
Bôn ba vạn dặm từ Hoan Lạc cốc tới Tư quốc tìm Sinh Tử bội mà y lại vì hắn chịu lấy ra trao đổi thuốc giải cho người lạ.
Nhìn trân bảo ở trong cốc được nâng niu như trứng, như hoa tự nhiên đi chăm sóc một người xa lạ bọn họ chẳng biết gì thì làm sao không khó chịu được?
Nhưng y chưa từng phản ứng mạnh như vậy.
Mạc Nhất thở dài một tiếng rồi đập vai Mạc Ngũ, định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079610/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.