Con tử điệp trên vành tai càng lúc càng rung cánh mạnh hơn khi Mạc Tử Liên tiến lại gần địa điểm cần đến. Y vừa đặt chân lên ban công của tầng lầu cao nhất thì nghe một giọng ngâm thơ.
"Tiểu nhạn tà xâm mi liễu khứ, mị hà hoành tiếp nhãn ba lai*. Tại hạ nghe đồn Tây Vực nhiều mỹ nhân đã lâu, nay diện kiến cốc chủ, mới thực sự được mở mang tầm mắt."
* Mi liễu như nhạn nghiêng cánh, sóng mắt long lanh như ánh trời tà. (Trích từ Tịch thượng hữu tặng - Hàn Ốc.)
Người ngồi bên bàn trà vận lục y thêu cò cổ đỏ, một tay nâng chén trà, một tay cầm sách tỏ ra văn nhã, trong khi lời nói đầy ý tứ trêu ghẹo.
Dù y đang vận nữ trang nhưng hắn biết y là nam.
Tử điệp trên vành tai đập cánh bay vào trong tay áo, Mạc Tử Liên nhếch khóe môi: "Thật cảm kích lời khen ngợi đó. Đáng tiếc, bản tọa không biết ngươi. Người đâu?"
Hỏi chiếu lệ chứ y đã nghe thấy nhịp thở dồn dập và khó nhọc phát ra từ phía giường đang thả màn che xuống.
Kẻ kia vỗ tay thu hút sự chú ý của y: "Chớ vội, trước tiên chúng ta nên giới thiệu với nhau một chút. Xuân phong nhập ỷ la*, tại hạ là Tống Ỷ La, hân hạnh được gặp cốc chủ."
* Gió xuân thổi vào tay áo lụa. (Trích từ Đại bô nhạc - Hàn Ốc.)
"Mạc Tử Liên." Y nghiêng đầu vuốt khuyên tai, cười một tiếng: "Bản tọa cũng rất muốn khen lại các hạ một câu nhưng đáng tiếc các hạ xấu quá, không khiến bản tọa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-muc/1079608/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.