Chương trước
Chương sau
Đêm qua tôi ngủ một giấc thật sâu không hề mộng mị, có lẽ cô ấy chết rồi, nên không còn mơ thấy giấc mơ ấy nữa. Buổi sáng tỉnh dậy có cảm giác trống rỗng, giống như hôm qua một người thân của mình vừa mới mất, chính là từ nay sẽ không còn được nhìn thấy họ nữa, nhưng trong lòng vẫn nhớ nên cứ có cảm giác đau âm ỉ không nỡ. Hôm nay, tôi có một cảnh quay với Ngô Dật Hiên lúc sáng sớm, nhìn đồng hồ trên thành xe, cũng đã gần bốn rưỡi sáng rồi, phải nhanh chóng rời giường thôi. Tôi đi ngang qua giường Tô Tranh, thấy cô ấy vẫn còn đang ngủ, thật không nỡ gọi cô ấy dậy. Suy cho cùng, cô ấy cũng là tiểu thư cành vàng là ngọc đâu thua kém gì tôi, vậy mà mấy hôm nay lại cùng tôi chịu khổ như vậy. Tôi nhẹ nhàng lướt qua giường cô ấy đi vào nhà vệ sinh.
Buổi sáng mọi người hay tập trung trước cổng thôn để cùng nhau xuất phát. Tôi nhanh chóng mang theo vật dụng cá nhân rồi cùng tập trung với mọi người. Đến nơi, tôi lặng lẽ nhìn vị trí hôm trước mình đã chôn cô ấy, lồng ngực tự nhiên nặng nề, tôi âm thầm thở dài một hơi lại được nhân viên đoàn phim phát cho một cái bánh bao và một hộp sữa tươi, đây chính là bữa sáng, trong lúc chờ mọi người đông đủ thì xử lý luôn tại chỗ này, người nào tới muộn cũng chỉ có thể vừa đi vừa ăn thôi. Những cảnh quay ở đây cũng không có mấy diễn viên, nên thường ngày cũng không có ai đến quá trễ, đặc biệt là bây giờ vẫn còn khá sớm, trời vẫn còn tối phải dùng đèn mới có thể nhìn thấy được mặt nhau. Tôi lặng lẽ ngồi lên một phần gốc cây trồi trên mặt đất yên lặng gặm bánh bao, hoàn toàn không còn phong phạm nhị tiểu thư sang chảnh của Trịnh gia, cũng hoàn hoàn quên mất người mà mới hơn một tuần trước bản thân vẫn còn cố đu bám lấy người ta, đợi đến khi Ngô Dật Hiên tiến lại ngồi bên cạnh, tôi mới giật mình phát hiện điều này.
Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau nhưng không hề té lửa, Ngô Dật Hiên nhìn tôi bằng ánh mắt vừa tức giận, vừa ai oán khiến tôi thấy hơi rùng mình, còn tôi nhìn anh ấy với ánh mắt có chút áy náy, lại có chút vô tội. Tôi không nhớ cũng không phải do tôi cố ý không nhớ mà. Ây da, có cảm thấy mình trêu chọc không đúng người rồi, chơi với lửa bị lửa thiêu chính là ý này đúng không? Nếu như sau khi tôi suy nghĩ cẩn thận, thấu đáo xong lại kết luận rằng bản thân thực sự chỉ là thần tượng Ngô Dật Hiên mà thôi, chứ không phải tình cảm nam nữ, không biết tôi có nên trốn ra nước ngoài không nhỉ?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng lạ thật, rõ ràng Ngô Dật Hiên là một diễn viên mới vào nghề không bao lâu, có thể hiện tại rất nổi tiếng nhưng tất cả chỉ dựa vào độ yêu mến của khán giả, mà tôi đoán khán giả của anh ấy có đến chín mươi phần trăm là các cô gái trẻ đi, anh ấy ở đây không kiên dè mà tiếp cận tôi như vậy không sợ bị paparazi phát hiện à. Tôi nhìn quanh một vòng, có vài người đang quay đầu nhìn chúng tôi, tôi có chút chột dạ liền nhìn đạo diễn nói:
- Mọi người ăn xong rồi, chúng ta lên đường thôi.
Đạo diễn nhìn tôi rồi lại nhìn Ngô Dật Hiên, xong anh ta cười hà hà, sau đó lại gãi gãi cổ, tôi thực sự có chút không hiểu anh ta làm đạo diễn kiểu gì, ở đây anh ta là to nhất, anh ta còn sợ ai chứ? Tôi đang định lên tiếng đả kích anh ta mấy câu đã nghe người bên cạnh mình nói:
- Chủ đầu tư bộ phim này còn ngồi đây, anh ta còn có tiếng nói sao?
Tôi nghe Ngô Dật Hiên nói xong có chút kinh ngạc, chủ đầu tư? Anh ấy vậy mà có tiềm lực lớn vậy, mới vào nghề không bao lâu đã có thể tự mình làm nhà sản xuất luôn rồi. Khoan đã, chủ đầu tư? Tôi nhìn Ngô Dật Hiên trân trối, chính là cảm giác người ta muốn mang mình đi bán, mình còn hết sức chủ động mà dâng thân mình lên còn liên tục nói bán đi bán đi, khi người ta bán xong bản thân còn nhiệt tình giúp người ta đếm tiền. Lần đầu tiên có cảm giác người ngồi cạnh mình bây giờ thật đáng sợ. Đây là Ngô Dật Hiên có nụ cười làm tim người khác tan chảy đó sao? Trời à, càng nhìn càng giống như tổng tài bá đạo trong truyền thuyết thì đúng hơn. Tô Kiệt có khi còn không có được cái khí chất bá đạo này của anh ấy đấy chứ. Tôi nhìn Ngô Dật Hiên, thành thật hỏi:

- Vậy giờ anh muốn gì?
Sau đó tôi đã thành công nhìn thấy biểu cảm bất lực trên anh ấy. Ngô Dật Hiên ôm trán cuối đầu, tôi nghe một tiếng thở dài trầm thấp sau đó là giọng nói thỏa hiệp:
- Đi thôi.
Tôi không hiểu tại sao Ngô Dật Hiên lại có biểu cảm như vậy, nhưng thật là có cảm giác như được đại xá, liền vội vàng đứng dậy đi tới chỗ mọi người tụ tập, còn nhiệt tình vui vẻ trò chuyện cùng bọn họ. Tôi hì hục theo mọi người leo lên đến địa điểm quay, lại để cho chị hóa trang trang điểm một phen. Cuối cùng cũng đến lúc tôi trở lại diện mạo vốn có của mình, một cô gái xinh đẹp kiêu kỳ. Lúc tôi từ lều hóa trang đi ra, mọi người ai nầy đều ngây ngẩn một lúc. Tôi nghe họ nói bình thường cũng biết tôi xinh đẹp, nhưng mỗi ngày đều thấy tôi ăn vận đơn giản cũng không trang điểm qua, không nghĩ lại có thể xinh đẹp như thế này, còn có ai đó nói, nhìn tôi không khác gì tiểu thư nhà giàu. Tôi cười cười, tôi vốn là tiểu thư nhà giàu mà, thật ra hôm nay cũng chỉ chú ý trang điểm kỹ hơn một chút, vì diễn cảnh trên núi nên cũng chú ý thực tế không ăn bận lộng lẫy, chỉ mặc một chiếc váy màu thiên thanh. Nếu như bọn họ thực sự thấy tôi ăn mặc cầu kỳ như hôm dự tiệc đính hôn kia không biết còn kích động như thế nào.
Tôi theo hướng Ngô Dật Hiên và đạo diễn đang đứng đi tới. Khi tôi tới nơi, đạo diễn nhìn tôi cười cười, còn Ngô Dật Hiên lại hơi nhíu mày. Tôi có chút không hiểu tại sao, trong đầu tôi, Ngô Dật Hiên là người mà mặc dù mới nhìn vào sẽ có cảm giác anh ấy hơi lạnh nhạt mới mọi thứ, nhưng tiếp xúc qua có thể cảm nhận rõ ràng anh ấy lại là một người rất ôn hòa và dịu dàng, giúp đỡ người khác rất nhiệt tình. Nhưng dạo gần đây, anh ấy lại rất hay nổi giận, những lúc bình thường thế này lại hay chau mày, tỏ vẻ khó chịu. Tôi có chút hoang man, không biết đâu mới là con người thật của anh ấy, liệu tôi có đang nhầm lẫn điều gì không?
Cảnh quay này của hai chúng tôi thật ra khá đơn giản, chỉ cần đứng một chỗ dùng thần thái tươi sáng nhất nhìn mặt trời mọc, sau đó quay lại nhìn nhau cười là được. Lúc Ngô Dật Hiên quay qua nhìn tôi, tôi thấy trong mắt anh ấy có ánh sáng thứ ánh sáng ấy lấp lánh tựa sao trời, khuôn mặt đầy rạng rỡ đầy ý cười kia nhìn tôi giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy, bản thân tôi lại không tự chủ mà nở nụ cười, càng không biết nụ cười của mình thế nào, đẹp ra sao, mà ánh mắt anh ấy tự nhiên hơi tối lại, sau đó... Sau đó Ngô Dật Hiên nghiêng người về phía trước ôm lấy tôi và... Hôn rồi. Tôi choáng, tôi nghĩ chắc đạo diễn và mọi người xung quanh cũng choáng như tôi, bởi vì lúc này ngoài âm thanh của núi rừng tôi không còn nghe được âm thanh gì khác. Không biết qua bao lâu, tôi nghe đạo diễn hô cắt. Ngô Dật Hiên từ từ buông tôi ra, tôi thật sự muốn hỏi trong kế hoạch có cảnh hôn này sao, sao không ai nói tôi vậy nhưng tôi đoán mặt mình hiện tại chắc đang rất đỏ, bởi vì tôi cảm nhận mặt mình đang nóng bừng bừng cũng không có can đảm ngẩng đầu nhìn mọi người, có thể hôn nhau trước mặt nhiều người như vậy sao? Tôi bây giờ liền phát hiện mình thực sự không thích hợp với nghề này một chút nào cả. Chắc đóng xong bộ phim này, tôi giải nghệ luôn rồi. Kỳ lạ là lúc Ngô Dật hôn tôi, tôi cũng không có phản cảm lắm, không giống như cha của con tôi ở kiếp trước. Ngô Dật Hiên nắm lấy tay tôi, sau đó tôi chỉ có một việc là cắm đầu đi theo anh ấy xuống núi. Đi đến cửa thôn, tôi lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay anh ấy, tôi thật sự có chút ngại. Ngô Dật Hiên lại quay về trạng thái như lúc mới đến đây, lạnh lùng lại nhíu mày nhìn tôi, không biết ai thích được con trai lạnh lùng nhưng tôi thật sự không thích tôi vẫn thích người đàn ông ôn hòa có nụ cười như gió xuân hơn.
Tôi không nhìn anh ấy mà nhìn về phía cây mộc miên nói chiều nay mình sẽ quay lại thành phố. Người phía sau im lặng không nói gì, tôi thật sự không biết anh ấy nghĩ gì, mà thật là tôi cũng không muốn biết lắm nên sau đó lấy hết can đảm, dẹp đi chút xấu hổ còn xót lại quay mặt lại nhìn anh ấy nói tạm biệt. Sau đó tôi đi về hướng chiếc xe khách cũ kỹ của Tô Tranh đang đậu. Ngô dật Hiên cũng không đi theo, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Tầm hơn mười giờ mọi người trong đoàn phim cũng về tới thôn, theo kế hoạch thì công việc cũng ổn hết rồi, chỉ cần quay thêm vài cảnh sinh hoạt cho phong phú nữa thôi, tôi và Tô Tranh cùng nhau ra chào tạm biệt mọi người. Hôm qua Lê Na có gửi đến một xe đồ dùng và đồ ăn, tôi nhờ mọi người trong đoàn phim, phân phát một phần cho mọi người trong thôn giúp, xem như là quà tạm biệt, phần còn lại là gửi cho mọi người trong đoàn phim, mọi người cùng nhau cười ha hả nói hẹn gặp lại tôi ở thành phố. Trước khi lên xe tôi nhìn lại nơi này một lần, từng mái nhà, từng ngọn cây và đặc biệt là chỗ ấy, lòng thầm nhủ, có lẽ một ngày nào đó tôi vẫn sẽ còn quay lại đây, quay lại để thăm cô ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.