Tôi nhìn cô ấy lần cuối rồi lặng lẽ phủ từng lớp từng lớp đất lên bộ y phục màu đỏ kia, chôn cất chính kiếp trước của mình. Đến khi mặt trời tắt hẳn, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu lú lên, tôi nằm dài bên ngôi mộ mới, cả cơ thể mệt mỏi vô lực mơ màng nhắm mắt. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua làm tán cây mộc miên phát ra âm thanh xào xạt như một bản tình ca tâm tình của thiếu nữ, miên man đưa tôi chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã thiếp đi bao lâu, có lẽ đã qua một đêm cũng có lẽ chỉ mới trong một khoảnh khắc, tôi cảm nhận dường như ánh nắng mặt trời đang tung tăng nhảy múa trên mặt mình. Khẽ mở mắt nhìn xung quanh, có một chút hoang man, lại có một chút hụt hẫng cùng một chút gì đó khó nói nên lời, hiện tại tôi đã rời khỏi thế giới trong mộng rồi. Tô Tranh vẫn đang ngủ gục bên cạnh mép giường tay cô ấy vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi. Thấy tôi động đậy cô ấy cũng tỉnh giấc, chúng tôi nhìn nhau, Tô Tranh dường như muốn hỏi gì đó nhưng lại ngập ngừng không nói. Tôi cười yếu ớt nhìn ra bên ngoài cửa xe. Hôm nay trời thật đẹp, đẹp giống hệt buổi sáng trong giấc mơ hôm đó. Tôi nói với Tô Tranh:
- Tớ chôn cô ấy rồi, chôn dưới gốc cây mộc miên kia.
Tô Tranh nhìn theo hướng tay tôi chỉ, sắc mặt cô ấy có chút khó hiểu.
Tôi đoán Tô Tranh chắc đang tự hỏi tại sao tôi lại chôn cô ấy ở đó. Tôi nhìn ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-moc-mien-trong-gio/1160428/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.