Chương trước
Chương sau
Buổi trưa mùa thu nắng không quá gắt mà ngược lại có chút cảm giác mát mẻ, tôi ngước nhìn tán cây mộc miên, gió thổi làm những chiếc lá cuối cùng trên cây cũng bay lả tả theo, trong gió lại như có tiếng ai đó thì thầm. Tôi nhoản miệng cười nói tạm biệt, tạm biệt mọi người, tạm biệt mộc miên, tạm biêt cô ấy.
Trước khi bước lên xe, tôi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, có chút thất vọng vì không nhìn thấy Ngô Dật Hiên. Quả thật nếu như tôi cứ như thế mà không có một chút boăn khoăn gì về anh ấy, thì có lẽ sẽ dễ dàng hơn để biết tình cảm của chính mình là gì, nhưng không hiểu sao, trong lòng vẫn còn chút lăn tăn, ví dụ như bây giờ không nhìn thấy anh ấy trước khi đi tôi lại có chút buồn rồi. Tuy nhiên, cảm giác buồn này cũng không kéo dài được bao lâu. Khi tôi quay người bước lên xe, đập vào mắt đầu tiên chính là Ngô Dật Hiên đang nằm chễm chệ trên giường, nghe thấy có tiếng bước chân anh ấy liền rời mắt khỏi cái ipad ngước mặt lên nhìn tôi, vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng tôi lại có cảm giác anh ấy về rồi, người ở trước mặt tôi bây giờ mới chính là Ngô Dật Hiên mà tôi quen biết. Tôi nhìn anh ấy cười, đang định đi lại giường thì nghe một tràng tiếng tằng hắng vang lên từ phía sau lưng, sống lưng tôi liền cứng đờ. Trời ơi, phải làm gì khi bạn thân không thích người yêu của mình đây, à quên còn chưa phải là người yêu, nhưng chắc cũng sắp rồi nhỉ? Tôi quay lại nhìn Tô Tranh cười một cách máy móc. Tô Tranh không thèm liếc tôi lấy một cái, cô ấy đi ngang qua tôi đến trước mặt Ngô Dật Hiên khoanh tay dùng ánh mắt khó chịu nhìn anh ấy nói:
- Anh Ngô đã đi nhờ xe người khác thì nên hành xử sao cho đúng mực một chút, anh thấy có ai đi nhờ xe mà còn nằm chễm chệ trên giường người ta như anh không?
Ngô Dật Hiên nghe Tô Tranh nói xong không biết nghĩ gì, chỉ thấy anh ấy cuối đầu một chút sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tô Tranh bình tĩnh trả lời cô ấy:
- Cô Tô cho tôi đi nhờ xe, tôi thật lòng cảm ơn, nhưng hiện tại tôi đang nằm trên giường của người yêu mình, việc này cô Tô cũng muốn quản sao?
Tôi... muốn xuống xe.
Tại sao lại lôi tôi vào, tôi vô tội mà, tôi không biết gì cả. Mà khoan Ngô Dật Hiên vừa nói gì, người yêu? Tôi là người yêu của anh ấy từ lúc nào vậy sao ngay cả chính chủ là tôi cũng không biết là thế nào?
Tô Tranh nghe Ngô Dật Hiên nói xong, cô ấy liền quay phắt đầu lại nhìn tôi như thể tôi vừa phản bội cô ấy vậy. Tôi phải liên tục xua tay, luôn miệng nói tôi không biết mới có thể làm cô ấy dịu đi một chút. Thế giới này tôi chỉ có mỗi cô ấy là bạn, thật sự rất sợ bị cô ấy giận nha. Nhưng đối phó được với Tô Tranh tôi lại phải đối mặt với Ngô Dật Hiên, anh ấy nhìn tôi, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nói:
- Em không biết?
Trời ơi, gì thế này? Tôi thật sự không biết mà. Tôi cúi đầu nhìn sàn xe, có chút cảm thán sư phụ lái xe thật êm, xe chạy nãy giờ trong khi tôi và Tô Tranh đều đang đứng nhưng không hề có cảm giác xóc nảy, chính vì vậy tôi thật có chút giận, tại sao lúc này xe xóc nảy đi, nảy mạnh đến mức để tôi ngã đi, ngã một cú thật mạnh mà tốt hơn hết là ngã đến ngất luôn đi, mặc cho hai vị thần này muốn làm gì thì làm, tôi thật sự không muốn đắc tội ai cả, rất không nỡ nha.
Thấy tôi im lặng cúi đầu, Ngô Dật Hiên bật cười, trời ơi, người đã đẹp đến giọng cười cũng trong trẻo như vậy, thượng đế quả nhiên ưu ái anh ấy. Tôi còn chưa kịp kết thúc quá trình cảm thán của mình thì lại nhận được một quả bom từ chính người tôi đang khen ngợi, Ngô Dật Hiên cứ thế mà tự nhiên hỏi ngược lại tôi:
- Em không biết vậy chuyện lúc sáng thì tính là gì?
Chuyện lúc sáng? Đại não tôi chạy một vòng rồi lại một vòng, lúc sáng chuyện duy nhất có khả năng để Ngô Dật Hiên nhắc lại chính là anh ấy hôn tôi, nhưng không phải lúc đó đang quay phim sao? Tôi còn chưa kịp phản ứng Tô Tranh bên cạnh đã quay sang dùng ánh mắt của một mẹ già khó tính lại đa nghi nhìn tôi, sau đó cô ấy chầm chậm hỏi:

- Lúc sáng đã xảy ra chuyện gì?
Tôi nhìn cô ấy hệt như một đưa trẻ phạm lỗi, vừa sợ sệt vừa xấu hổ không biết nói sao với cô ấy. Sau cùng đành thành thật nói:
- Đóng phim.
Tôi vừa nói xong, Tô Tranh liền nhíu mày hỏi lại, còn Ngô Dật Hiên tự nhiên lại bật cười, tôi ngẩng đầu liếc nhìn anh ấy, vậy mà tôi thấy gì? Người mà vừa nãy vừa cố tình khơi mào chuyện này, người vừa bật cười thành tiếng bây giờ lại đang điềm nhiên xem ipad như thể mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh ấy vậy. Tôi không biết mình nên vui hay nên buồn đây, không phải tôi vẫn mong Ngô Dật Hiên vẫn như hiện tại sao? Sao anh ấy quay lại như mình mong muốn tôi lại có cảm giác thiếu gì đó. Tô Tranh nhìn tôi lại nhìn Ngô Dật Hiên, cuối cùng cô ấy bỏ lại một câu không thèm quan tâm hai người nữa rồi bỏ về giường của mình ở cách vách. Tôi mang cảm giác hụt hẫng của mình chậm rãi bước về phía Ngô Dật Hiên, khi tôi đến cạnh mép giường tôi nghe tiếng anh ấy thở dài sau đó lại thấy bàn tay thon dài của anh ấy vỗ vỗ phần giường còn trống. Tôi ấm ức ngước mặt nhìn anh ấy nói:
- Đây là giường của em.
Không phải tôi khó khăn gì, nhưng đây là giường đơn chỉ rộng có một mét thôi, Ngô Dật Hiên mặc dù không phải quá to con, nhưng một người đàn ông thân cao hơn mét tám cũng không phải nhỏ, anh ấy nằm lên đã gần hết cái giường rồi, không lẽ quãng đường từ đây về nhà tôi phải ngồi nhìn sao? Ngô Dật Hiên nghe tôi nói xong liền bỏ cái ipad trên tay qua một bên, duỗi tay nắm lấy tay tôi kéo một cái. Cái xe trời đánh này, xóc nảy cũng thật đúng lúc, lúc tôi cầu nguyện nó không nảy, lúc tôi muốn nghiêm túc nói chuyện nó lại nảy, hậu quả nó vừa nảy, Ngô Dật Hiên vừa kéo vậy là tôi thành công nằm chễm chệ trong lòng anh ấy luôn rồi. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh ấy trầm trầm trên đỉnh đầu:
- Đừng quậy, anh muốn ngủ một chút.
Giọng Ngô Dật Hiên có chút khàn, có lẽ đêm qua ngủ không đủ giấc, sáng nay lại phải dậy sớm. Tôi liền ngoan ngoãn nằm im, nằm một lúc quả nhiên nghe thấy tiếng thở đều đều trên đỉnh đầu, tôi với tay kéo lấy màn che bên ngoài giường, lại kéo màn che cửa sổ để không gian tối một chút cho anh ấy có thể ngủ thoải mái hơn, cũng không biết một diễn viên như anh ấy có việc gì mệt mỏi đến vậy.
Không biết tôi ngủ lúc nào, chỉ là tôi vì tiếng rên khẽ của Ngô Dật Hiên mà tỉnh dậy, tôi quay qua nhìn anh ấy, vì giường khá nhỏ nên tôi gần như nằm trong lòng anh ấy, vừa quay đầu qua là có thể đối mặt với Ngô Dật Hiên. Không biết Ngô Dật Hiên thức dậy lúc nào, lúc này đang dùng đôi mắt đầy tỉnh táo nhìn tôi. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau chưa kịp tóe chút lửa nào đã nghe tiếng Tô Tranh bực bội bên ngoài:
- Còn không mau xuống xe à?
Tới nơi rồi? Tôi kéo rèm cửa xe qua một bên, đúng là tới nơi rồi, vào nội thành, loại xe khách như thế này không được phép lưu thông, vậy nên đến đây chúng tôi phải xuống xe để đổi một chiếc xe khác. Hiển nhiên Lê Na mặt đang hí hửng đứng cạnh xe bên dưới chờ tôi, bên cạnh đó có thêm một chiếc xe khác, trợ lý Nam của Ngô Dật Hiên cũng đang đứng chờ. Tôi luôn không thích để người khác chờ mình, lúc xuống xe liền nói với Tô Tranh:
- Sao đến nơi mà không gọi tớ dậy?
Tô Tranh không thèm nhìn tôi, chỉ nghe thấy cô ấy hừ một tiếng rồi quay mặt nhìn Lê Na nói:
- Chị Vi Vi của em bữa nay có người yêu rồi, không cần đến chúng ta nữa đâu.

Tôi... Ôm đầu câm nín.
Ngô Dật Hiên theo sau tôi xuống xe, nghe Tô Tranh nói liền nhìn về phía cô ấy và Lê Na cười nói:
- Hôm nào mời hai người đi ăn tối.
Không đầu không đuôi, cũng không nói lý do tại sao liền mời người ta ăn tối, Lê Na là fan ruột của Ngô Dật Hiên không tính, nhưng Tô Tranh ấy vậy mà lại không từ chối, còn rất không khách khí đòi đến Lan Thảo Viên để ăn. Mặc dù trong thành phố này Lan Thảo Viên không tính là nơi lớn nhất, nhưng lại chính là nơi đắc nhất, muốn ăn một bữa tối ở đó, phải đặt bàn trước ít nhất là một tháng, nhưng điều này cũng không đủ để Tô Tranh đột nhiên dễ tính như vậy chứ? Tôi đang cảm thán bữa tối này không biết có ăn được không, thì nghe Ngô Dật Hiên hết sức thoải mái đồng ý:
- Được, tôi sẽ đặt bàn rồi báo lại thời gian với cô Tô.
Sau đó, Ngô Dật Hiên quay lại nhìn tôi, thật sự không biết tôi có nhớ nhầm không, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên anh ấy dùng thái độ dịu dàng như vậy nhìn tôi, dành riêng cho tôi. Tôi muốn choáng váng luôn rồi, trong lúc tôi cười híp mắt thì lại bị Ngô Dật Hiên búng một cái vào trán, anh ấy nói:
- Tạm biệt.
Tôi cũng cười nói tạm biệt lại anh ấy, Tô Tranh từ sau thô bạo kéo ngược tôi đi về xe, cô ấy vừa kéo vừa nói:
- Đi thôi, ngọt đến sâu răng tớ rồi.
Tôi vừa đi theo Tô Tranh vừa vẫy tay chào anh ấy, nói hẹn hai ngày sau gặp.
Lên xe tôi có chút không hiểu hỏi Tô Tranh sao lại dễ dàng đồng ý Ngô Dật Hiên đi ăn tối, phải biết Tô Tranh rất là không thích anh ấy nha, cũng không phải lý do gì đặc biệt, chủ yếu là vì Tô Tranh cho rằng Ngô Dật Hiên được tôi để ý mà còn tỏ ra lạnh nhạt như vậy, lại cho rằng anh ấy một người đàn ông lại thích giở trò lạt mềm buộc chặt. Khi nghe tôi hỏi, Tô Tranh đột nhiên nhìn tôi cười nham hiểm hỏi:
- Khai thật đi có phải cậu nhìn thấy Ngô Dật Hiên cười mới bắt đầu theo đuổi anh ta đúng không?
Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao cô ấy biết, cô ấy chỉ nói cô ấy biết lúc đó Ngô Dật Hiên cười như thế nào mà tôi đã si mê anh ấy đến như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.