Hôm nay Bạch Hồ Vọng rất là không cam lòng, ngồi dưới đất ôm bụng, đau không chịu được.
Lục Hải Danh ngồi xuống cạnh cậu ta, thấy Hồ Vọng vẫn còn đau đớn, cái mặt vô cùng rạng rỡ: “Hồ Vọng, mày ổn chứ?”
Hồ Vọng hất tay của cậu ra: “Ổn cái cục cứt!” Cậu nghi ngờ hôm nay có phải tình trạng của mình không tốt lắm không, nếu không còn chưa phá nổi một đòn đã bị Lục Hải Danh đánh ngã xuống đất. Bạch Hồ Vọng muốn ngẩng mặt lên hỏi cậu, lại sợ hết hồn: “Mày cười cái quần què gì? Không được cười!”
Lục Hải Danh xoa bóp chân cho Hồ Vọng, hạ mi mắt, chậm rãi nói: “ Hồ Vọng mày có hiểu không? Thầy Nghiêm cho tao một cái khăn lông.”
Bạch Hồ Vọng không hiểu ra sao: “Anh ta á? Anh ta đưa khăn cho mày làm gì?”
Lục Hải Danh cúi mặt xuống, giống như là xấu hổ: “Thầy thấy tao đổ mồ hôi, sợ tao bị trúng gió rồi cảm lạnh.”
Đột nhiên Bạch Hồ Vọng hếch cằm lên: “Hả?” Cậu nghĩ người thầy này cũng quá tâm địa Bồ Tát rồi ấy, lấy kinh nghiệm đời người của Bạch Hồ Vọng, cái tên Lục Hải Danh này là mình đồng da sắt, rất ít khi sinh bệnh.
Trúng gió bị cảm lạnh? Bão chả biết còn có thể thổi nó bay được không ấy?
Lục Hải Danh nghiêng người ngồi sang bên cạnh Hồ Vọng, tay chống cằm, hỏi nhỏ: “Anh ấy có nuôi một con chó, mày đoán xem nó tên là gì? Thế mà tên là Điềm Điềm đấy,” Lục Hải Danh tự phì cười, tiếp tục nói mãi không ngừng: “Anh ấy nói cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-may-man/24078/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.