Khi Lục Hải Danh gặp lại Nghiêm Tại Phương, cậu lúc ấy đang ngồi thẫn thờ ở chỗ ngồi, đột nhiên thẳng tắp sống lưng lên.
Là anh ấy!
Có thông báo rằng sẽ có một giáo viên ngữ văn mới đến, thì ra chính là anh!
Lục Hải Danh ngồi ở vị trí đầu tiên, nên rất gần anh, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá người này. Hôm nay anh dùng sáp vuốt tóc gọn gàng chải ngược về sau, một thân trường sam chỉnh tề, hiện ra vóc người cân xứng, phong thái đĩnh đạc, cùng với người đáng thương tìm chó hôm đó như hai người hoàn toàn khác nhau.
Anh viết tên mình lên bảng, Lục Hải Danh rướn cổ lên nhìn, Nghiêm Tại Phương. Lục Hải Danh đọc nhẩm trong miệng mấy lần, cái tên này làm cậu cảm thấy thật thú vị. Một cái tên đầy chất thư sinh thế này, mà chó của anh lại gọi là Điềm Điềm (ngọt ngào)!
Lục Hải Danh biết được cái bí mật nho nhỏ này, không nhịn nổi, gục hẳn xuống bàn mà cười. Nghiêm Tại Phương liếc mắt nhìn qua, chỉ từ bộ tóc đã nhận được ra cậu là ai.
Sau cả tiết học dập khuôn theo chương trình giáo án, cuối cùng cũng thông báo một tiếng kết thúc buổi học.
“Mỗi tuần phải nộp một bài tập—- bài tập viết văn,” Nghiêm Tại Phương giơ tay giữa không trung, một hồi sau mới hạ xuống.
“Có thể là tự sự, có thể là nghị luận về các vấn đề gần đây, không thì nghị luận văn học cũng được, không được lười biếng đâu đấy.” Nghiêm Tại Phương nghe thấy có tiếng học sinh thở dài, “Nếu không nghĩ ra được cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-may-man/24077/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.