Đêm giao thừa thì bệnh viện đã không còn bệnh nhân, phần lớn mọi người đều trở về nhà trước năm mới, mà Hòa Lý Thanh vừa mới di chuyển được mấy ngày nên Lâm Đồng Chương không muốn mạo hiểm, nhưng thấy cô mặt ủ mày ê thì thật sự không thể lạnh nhạt như thường ngày, cũng không nỡ để cô mừng năm mới trong bệnh viện, huống chi bác sỹ cũng nói có thể về nhà tu dưỡng, vì vậy thuận nước đẩy thuyền kêu tài xế đón cô về nhà.
Rẽ vào núi, mới vừa thấy cổng sắt đã nghe được tiếng pháo, trong không khí mùi lưu huỳnh cùng lửa khói mỏng manh bao trùm bóng dáng mấy đứa trẻ, Lâm Đồng Chương nhìn sang thấy mặt mày Hòa Lý Thanh giãn ra, đầy vẻ dịu dàng.
Bởi vì đường rải đá vụn nên không thể đẩy xe lăn, cho nên xe lái theo một con đường khác đến trước nhà chính.
Sau khi Lâm Đồng Chương xuống xe thì ôm cô từ ghế sau ra, đặt ở trong xe lăn, Quy Sinh hưng phấn lao tới, rủ rỉ rù rì nói dây pháo này là do anh trai dẫn cậu xuống cửa hàng ở dưới chân núi mua, còn có pháo hoa, đợi buổi tối sẽ cho mẹ xem, cầm mấy dây pháo buộc gậy của Phương Nha bên cạnh, ý bảo chính là cái này, chính là cái này, Lâm Hòa không chịu nổi Quy Sinh, chặn cậu mấy câu, cậu không nghe, hai người lại cãi vã, Lâm Đồng Chương rất bất đắc dĩ, nói thôi chuẩn bị ăn cơm tối.
Dì giúp việc nhận lấy thuốc trong tay hộ lý, quản gia nhớ từng công việc, Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3147996/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.