Sau khoảng thời gian rất dài, Lâm Hòa cũng tỉnh lại từ trong mộng, giống như phim quay thử kích thích thị giác, con đường nhỏ dưới chân rung lắc không yên, bản thân phát ra tiếng hít thở dồn dập như tiếng tim đập, sau đó từ từ nghe được âm thanh nước mắt rơi trên mặt đất cùng với tiếng nức nở nghẹn ngào của Phương Nha càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, cuối cùng bị hình ảnh Hòa Lý Thanh nằm trên vũng máu làm cho tỉnh lại.
Bởi vì đường lên núi hơi xa, cho nên xe cứu thương chưa đến trong mấy phút được, Lâm Đồng Chương ở trung tâm thành phố cũng đến, sắc mặt anh trắng bệch xuống xe, chạy qua bên này, lúc ấy nhân viên cứu cấp đang ôm lấy Quy Sinh, Hòa Lý Thanh kịp thời đẩy Quy Sinh ra, cho nên cậu bé chỉ trầy xước ở chân cùng đầu gối. Lâm Hòa dắt Phương Nha nhưng tay không ngừng run, lúc này thấy Lâm Đồng Chương trở lại, lập tức khóc lên, một tay còn lôi kéo Phương Nha, một tay ôm lấy Lâm Đồng Chương, anh cũng ôm Lâm Hòa, kêu Lâm Khương bên cạnh chăm sóc cho em trai và em gái rồi đi về phía xe cứu thương, lúc bác sỹ chuẩn bị đóng cửa lại để lái về bệnh viện thì anh cản lại, giọng khàn khàn: “Đó là vợ tôi.” Bác sỹ hờ hững nhìn anh một cái, để cho anh lên xe.
Diệp Tắc Bạch cũng đi theo, ban đầu muốn để ba đứa bé ở nhà chờ tin tức, nhưng không ai chịu nghe, tự động ngồi lên xe của họ rồi chờ anh lên ghế lái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3147995/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.