Lúc xế chiều, hai người ngồi trong quán cà phê, sắc mặt Diệp Tắc Bạch tiều tụy, dường như rất mệt mỏi, Lâm Đồng Chương hỏi thêm mấy câu, anh ta nhấc tay, bưng tách cà phê trên bàn uống ngụm lớn, mới hỏi: “Muốn gặp mặt tôi vì chuyện gì?”
Lâm Đồng Chương lấy túi hồ sơ ra, bày những thứ bên trong lên mặt bàn lạnh lẽo. Diệp Tắc Bạch liếc mấy cái, thấy mấy bức ảnh, kinh ngạc nhìn anh, anh không nói gì, chỉ dùng tay ra hiệu cho Diệp Tắc Bạch xem thật kỹ.
Qua thật lâu, Diệp Tắc Bạch bỏ xuống, mệt mỏi dựa vào thành ghế. Đôi tay dùng sức xoa mặt mấy cái. Lâm Đồng Chương vừa thu dọn đồ vừa hỏi: “Thế nào? Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì?” Diệp Tắc Bạch có tinh thần hơn, anh ta cười trào phúng, ngẩng đầu nhìn Lâm Đồng Chương nói, “Tối hôm qua tôi còn nghĩ, làm sao lại đến phiên con tôi – Ý Phong xảy ra chuyện, thì ra là báo ứng.”
Lâm Đồng Chương kinh ngạc nhìn anh ta, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tai nạn xe cộ, bây giờ còn đang nằm trong phòng ICU, còn chưa tỉnh lại.” Nói xong, thở dài một hơi. Diệp Tắc Bạch nhìn anh, thình lình đoạt lấy đồ trên tay anh, nhanh chóng lật, vừa lật vừa nói, “Cậu nói xem, đứa bé kia có lỗi gì, con chúng ta có tội gì. Có phải ban đầu đưa bọn chúng vào đó sẽ tốt hơn hay không?” Lâm Đồng Chương không có nghe anh ta nói, đè nén lo lắng trong lòng, vội vã hỏi anh ta: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3147993/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.