Buổi tối xem ti vi, lúc Quy Sinh thấy chương trình thời sự về trượt tuyết thì mở mắt to, mí mắt sắp gần sát đuôi lông mày, con ngươi đen như mực phản chiếu hình ảnh rõ ràng, cậu tò mò nhìn ti vi chăm chú, miệng hỏi liên hồi, tại sao bọn họ có thể bay xuống từ trên tuyết, bọn họ bay xuống thế nào, bọn họ không có cánh mà. Lâm Hòa không nhịn được nói, “Em thật lắm câu hỏi.”
Lâm Đồng Chương cười, chen miệng: “Con nói không biết ngượng, trước kia lúc con lớn hơn Quy Sinh còn la lớn, con ngồi bên cạnh chơi búp bê vải, chơi xong lại khóc, bà nội con hỏi, con lại nói anh trai thật ồn ào.” Anh học dáng vẻ ỏn à ỏn ẻn của Lâm Hòa chừng mười năm trước, Phương Nha cười ha hả, ngay cả Hòa Lý Thanh cũng không nhịn được, Quy Sinh không rõ sự tình, nhưng cười ha ha theo mẹ, Lâm Hòa và Lâm Khương xấu hổ nhìn thoáng qua, cầm gối ôm bò sang gần Lâm Đồng Chương đánh anh. Quy Sinh bị dời lực chú ý nên quên các câu hỏi của mình, cũng chen vào, ngồi ở trong ngực ba đánh bùm bụp.
Quản gia ở bên ngoài nhìn thấy bọn họ đùa giỡn, thở dài trong lòng, nghĩ đã nhiều năm rồi rốt cuộc mới thấy dáng vẻ một gia đình.
Trước khi ngủ, Quy Sinh bỗng dưng nhớ tới câu hỏi về trượt tuyết, lại chiếm giường của Lâm Khương, đứng ở trên mép giường hỏi cậu câu hỏi giống như vậy, Lâm Khương thay quần áo vừa dầy vừa nặng ở trước tủ quần áo. Phòng ở cũ giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-ly-thanh/3147999/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.