Chương trước
Chương sau
Tin tức Phan gia hủy bỏ hôn lễ, sau một đêm lập tức bạo nổ.
Che trời lấp đất những lời thoá mạ ác ý xuất hiện trên mạng. Cái tên Thiên Âm bị đẩy lên tốp một từ khoá tìm kiếm hot nhất nhưng lại giống như sự bùng nổ của núi lửa, hủy diệt đi toàn bộ danh tiếng vốn có của cô.
Vô số lời mắng chửi nhục mạ cùng với phong trào kêu gọi tẩy chay xuất hiện, ngôn từ bị biến thành thứ vũ khí sắc bén nhất ầm ầm trút xuống phá hủy Thiên Âm, kéo cô từ thần đàn ngã xuống vực sâu vạn kiếp bất phục.
Trong chuyện này, các đối thủ cạnh tranh cũng góp sức không ít.
Một lượng rất nhỏ fan của cô vẫn ra sức bảo vệ cho thần tượng mình, cố gắng chứng minh rằng cô không phải là loại người dơ bẩn như trong lời đồn nhưng những tiếng nói ấy yếu ớt tới đáng thương, nhanh chóng bị hiệu ứng đám đông vùi lấp sạch.
...
- Hu hu hu, Thiên Âm! Thiên Âm nhất định không phải người như vậy! Mấy người này tại sao miệng lưỡi lại độc ác đến thế!
Một cô gái nhỏ vừa gõ bàn phím vừa khóc. Cô đã cãi nhau cả ngày với những người chửi mắng ác ý trên mạng, nhưng họ quá đông, cô thật sự hữu tâm vô lực.
- Đừng khóc nữa Công Chúa Nhỏ, mày không biết Thiên Âm nhà mày có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh à? Những hợp đồng trong tay cô ấy toàn là thứ khiến người ta thèm nhỏ rãi, nay thời thế đã mất hàng ngàn người muốn giẫm đạp để trèo lên cũng chả có gì là lạ! Đứng trên đỉnh cao lại rơi xuống sẽ bị kẻ thù hủ thi thực cốt, khiến mày chết không có chỗ chôn… Thế giới này chính là như vậy...
Nữ sinh bên cạnh vuốt tóc, có chút cảm khái nói.
- Không…
Cô gái nhỏ càng nức nở.
- Dù sao tao cũng tin chị ấy không phải như thế! Tao muốn đi gặp chị ấy, chúng mày giúp tao đi, được không?
- Không phải không muốn giúp mày…
Nam sinh đeo kính bên cạnh thở dài một cái.
- Mà là Thiên Âm biến mất rồi. Tao nhận được tin, sáng nay, công ty quản lí đã ra quyết định khai trừ, Thiên Âm không một lời giải thích, đi đâu chẳng ai biết nữa…

Hà Thu thấp thỏm đứng trước cánh cổng gỗ của một ngôi nhà trông có vẻ hết sức bình dị vùng thôn quê.
Bên cạnh nhà trồng một đồng hoa lớn, trước cửa mọc tường vi cùng muôn loài hoa khác vô cùng xinh đẹp.
Nơi này hoàn toàn yên bình.
Cô biết phía sau cánh cửa kia là Lệ Phương. Bởi vì nắm giữ cốt truyện cho nên chỉ mình cô biết nơi này chính là căn nhà của cha mẹ Lệ Phương năm đó, cũng là nơi cuối cùng mà Lệ Phương có thể tới.
Thật ra chính cô cũng chẳng hiểu được tâm trạng lúc này của bản thân.
Ban đầu khi mới xuyên qua, làm nữ phụ, cô thật đúng là muốn tác hợp cho nam nữ chính để thoát khỏi số phận định sẵn.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cô nắm rõ cốt truyện, thiết hạ kế hoạch vậy mà kế hoạch hết lần này đến lần khác đổ bể, càng khiến cho quan hệ giữa nam nữ chính hỏng bét hơn, cho đến hôm nay, ngay cả hôn lễ vốn dĩ phải được diễn ra cũng bi hủy bỏ, cô… cô hoàn toàn không phải cố ý!
Hơn nữa… Phan Huy Nguyên, người đàn ông kia không hiểu sao mỗi lần nhớ đến lại khiến tim cô đập thình thịch…
Không, không được, cô phải giải thích với nữ chính! Chuyện kia không phải cố ý, cô không hề muốn phá hoại hôn lễ của người khác!
×
— QUẢNG CÁO —
Hà Thu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại, tiến lên gõ cửa.
Cốc cốc cốc...
Cửa gỗ rất vang nhưng bên trong vẫn không hề có động tĩnh. Hà Thu hơi căng thẳng, ngay cái lúc mà cô tưởng Lệ Phương sẽ không đáp lại cô thì trong phòng chợt vang lên tiếng bước chân.
Cửa mở, Lệ Phương với cái bụng đã hơi nhô lên xuất hiện.
Cô có vẻ gầy đi rất nhiều, mắt hơi đỏ nhưng hoàn toàn ráo nước, thân hình vốn đã mảnh mai nay càng trông có vẻ như gió cũng có thể cuốn đi.
Nhưng cô vẫn rất đẹp.
Tựa như một bông hoa bị giông bão quật phá, cánh hoa đã điêu tàn nhưng vẫn giữ được nhan sắc mĩ lệ như ban đầu.
Chỉ là như vậy, người khác nhìn vào cũng sẽ thấy càng thê lương.
Một cảm giác kì lạ bắt đầu nổi lên trong lòng Hà Thu.
Lệ Phương vừa thấy người tới, khuôn mặt liền biến sắc.
- Khoan đã!
Hà Thu kịp thời đưa tay ra chặn cửa ngay trước khi Lệ Phương sập nó lại.
- Chị! Xin chị nghe em giải thích!
Lệ Phương mím chặt môi, khuôn mặt tái nhợt xuất hiện vẻ chán ghét nhưng không đẩy nổi người trước mặt ra được, cô đành đứng chắn ở cửa, lạnh lùng mở miệng.
- Sao cô biết tôi ở đây?
- A em...
- Cô còn muốn gì nữa!
Nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Lệ Phương, Hà Thu có chút chùn bước. Nhưng nghĩ tới hôn lễ đã bị hủy bỏ, trong lòng cô tràn ngập áy náy, cố tráng lên lá gan, đối diện với Lệ Phương bằng vẻ mặt chân thành hết sức có thể.
- Em... Em muốn xin lỗi chị! Em muốn giải thích với chị rõ ràng về chuyện hôm đó! Anh Huy Nguyên đêm đó bị hạ thuốc nên mới... Đó hoàn toàn là một tai nạn, em và anh ấy thực chất không có gì hết!
- A…
Lệ Phương rũ mi, nhè nhẹ mà cười một tiếng.
- Vậy thôi à? Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mời cô về cho.
Nghe giọng điệu ấy, Hà Thu trong lòng càng khổ sở. Chuyện đã rồi, cô thật sự không biết làm thế nào để Lệ Phương hiểu được bây giờ!
- Chị Lệ Phương, chị nhất định phải tin em! Chuyện hôm đó... em hoàn toàn không cố ý! Anh ấy bị người chuốc thuốc mới vô tình phạm sai lầm! Đều tại em! Em không nên ở cạnh anh ấy lúc đó! Em sẽ rời đi, em sẽ trốn thật xa! Chị tha thứ cho anh ấy đi, được không?
Thấy cô gái luống cuống phân bua, Lệ Phương cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn khuôn mặt nhỏ tràn đầy sức sống của cô gái.
×
— QUẢNG CÁO —
Đây là "ánh trăng sáng" trong lòng người đó, là mối tình đầu anh chẳng thể nào quên…
- Hà Thu…
Lệ Phương đã bình tĩnh trở lại, giọng nói của cô cũng giống như chính cô vậy, vô cùng mềm mại du dương.
- Không biết cô có nhận ra… Rằng câu mà cô nói với tôi nhiều nhất chính là "tất cả đều là hiểu lầm, cô không hề cố ý" không?
Hà Thu giật mình, vẻ mặt chợt trở nên cứng đờ.
Lệ Phương hơi mỉm cười, vẫn ôn nhu nhã nhặn nói tiếp.
- Chúng ta là chị em họ, cho dù vốn không mấy thân thiết nhưng từ trước đến này ngoài mặt quan hệ vẫn có vẻ như tạm ổn... Cô trước kia, vẻ mặt luôn đơn thuần trong sáng, kể cả lúc tôi biết rõ là cô vu hãm tôi, tôi cũng không thể tìm được nửa điểm sơ hở trên người cô... Người ta nói cô ngây thơ, nhưng tôi lại biết, cô kì thật vô cùng nguy hiểm...
Hà Thu nhận ra Lệ Phương đang nói tới nữ phụ nguyên chủ trong truyện, cô vội vàng thanh minh.
- Không! Chị, em đã thay đổi rồi mà! Em đã không còn là...
- Phải, cô không còn là cô gái bề ngoài đơn thuần nhưng bên trong thối rữa kia nữa. Nhưng cô biết không...
Ánh mắt Lệ Phương tựa đầm sâu, phản chiếu trọn vẹn khuôn mặt trắng bệch của cô gái trước mặt.
- Cô bây giờ so với hồi đó, còn khiến tôi cảm thấy chán ghét và ghê tởm hơn!
Hà Thu choáng váng.
- Chị... Lệ Phương, sao chị có thể nói như vậy! Em thật sự muốn tốt cho chị mà! Xin chị, xin chị hãy nghe em giải thích!
- A... Giải thích? Giống như hồi đó hả?
Lệ Phương lại cười nhạt một tiếng.
- Không biết cô còn nhớ không, hồi tôi mới bước chân vào giới giải trí, có một gã biến thái cứ luôn bám theo tôi, làm tôi sợ đến mức phải chuyển nhà đi mấy lần, vậy mà không hiểu sao hắn vẫn tìm được, còn suýt chút nữa đã...
Cô nhìn tường vi nở rộ ngoài cửa, khuôn mặt giống như càng tái nhợt hơn.
- May mắn lúc ấy Huy Nguyên tới kịp, nhưng giải quyết gã đó xong, anh ấy lại rất giận, cô cũng nói sẽ giải thích cho anh ấy, kết quả... Anh ấy còn giận hơn, thiếu chút liền bắt tôi rời khỏi giới giải trí...
- Cái đó…
Hà Thu vô lực giải thích. Cái này thì liên quan gì tới cô chứ! Chỉ có thể nói là suy nghĩ của nam chính quá mức nhạy cảm, vừa nói mấy câu mà đã nổi giận rồi!
Mà thật ra trong truyện cũng diễn ra như vậy, bất kể cô hay nữ chính nói chuyện lúc đó thì nam chính cũng sẽ tức giận thôi.
Nhưng Lệ Phương tinh thần có chút không đúng lắm, dường như đã hoàn toàn lạc vào hồi tưởng của bản thân.
...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.