Chương trước
Chương sau
Năm đó, là chàng, chính chàng đã đem cho ta hai cái màn thầu nóng hổi.
Ta sẽ không bao giờ quên, đó là thứ ngon nhất từ trước đến giờ với ta, dù cho sau này ta có hưởng thụ bao nhiêu sơn hào hải vị đi nữa, ta vẫn không thể nào quên được mùi vị đó…
Bởi vì lúc ta cận kề cái chết kia, không phải những kẻ tự nhận là thân nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ đó mỉm cười với ta, cũng không phải là đám huân quý công tử khuất phục trước nhan sắc của ta bây giờ cho ta một tấm áo bông ấm áp…
Trong khi thế gian này đều ghê tởm và lướt qua ta, chỉ mình chàng đứng lại, chàng mỉm cười và cho ta sự ấm áp duy nhất trong số phận tăm tối này…
Có lẽ ta đã yêu nụ cười từ khi đó của chàng. Ta đã tham lam sự ấm áp trong khoảnh khắc đó. Và ta không thể ngừng lại được…
Chàng nhớ chứ? Chàng đã ngồi lại cạnh ta, suốt cả buổi chiều.
Khi đó ta bảy tuổi, chàng chín tuổi, là năm đầu tiên sau khi Thái hậu băng hà. Chàng vốn là một vị Hoàng đế cao quý, vậy nhưng khi đó lại không có một tùy tùng mà ngồi cạnh ta trong ngôi miếu đổ nát…
Ngồi cạnh một tiểu khất cái thấp hèn.
Lúc đó ta còn quá nhỏ, ta không hiểu rõ lắm. Chàng mặc cẩm y thêu vàng nạm bạc quý giá còn ta thì rách rưới bẩn thỉu đến nỗi không còn ra hình người… Vậy mà, ta lại có cảm giác chúng ta thật giống nhau…
Chàng nói chàng bị chính hoàng thúc của mình đuổi ra khỏi cung. Chàng nói bọn họ đều muốn giết chàng, chàng buộc phải theo mật đạo chạy thoát tới nơi hoang vu này…
Ta hiểu cảm giác ấy mà, ta rất hiểu! Bởi chính ta cũng đã phải vì mạng nhỏ của mình mà chấp nhận bị đuổi khỏi nơi ta đã sinh ra, bị cướp mất mọi thứ vốn thuộc về mình, bị chà đạp đến không còn tôn nghiêm!
Ta cũng giống như chàng, hận! Hận lũ người đó đến cấu xé tim gan nhưng lại không thể làm gì chúng được! Ta và chàng, chỉ có thể ôm lấy nhau mà khóc như ngày hôm đó! Bất lực đến mức ngay cả nước mắt cũng không khống chế nổi…
Thật thảm hại!
Chàng nói, tiểu khất cái, ngươi là người duy nhất hiểu được ta, tuy bây giờ ta không thể, nhưng đợi tới lúc ta lấy lại quyền lực rồi, ta sẽ đón ngươi vào cung. Ở đó, ngươi sẽ không còn phải chịu đói chịu rét nữa, ở đó, ta sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt ngươi nữa!
Lần đầu tiên trong đời ta biết như thế nào là hạnh phúc.
Khi đó, ta còn quá nhỏ, ta không hiểu cảm xúc đó là gì, bởi vì từ khi sinh ra ta đã không hề được hưởng thụ qua nó. Ta chỉ cảm thấy, khi nghe lời nói đó của chàng, dù đang trong mùa đông gió bấc cắt da cắt thịt, dù những đầu ngón tay ngón chân của ta đang sưng tấy lên vì lạnh, trong lòng ta, vẫn vô cùng vô cùng ấm áp…
Ấm áp cứ như được lấp đầy bởi ánh sáng vậy.
Ta, tình nguyện lún sâu vào sự ấm áp đó, chết cũng không hối …
Sau rồi, dù cận thần tới đón chàng đi và không còn quay trở lại nữa nhưng ta vẫn rất hạnh phúc.
Những lời nói đó của chàng đã khiến ta tin tưởng, tin vào một tương lai mà chàng sẽ trở lại đón ta. Nó đã giúp ta vượt qua giá rét khủng khiếp năm ấy và toàn bộ những ngày tháng sau này.
Đáng tiếc là ta không thể đợi được chàng, mà có lẽ chàng cũng không còn nhớ những lời ngây ngô đó nữa.
Một ngày, Lí gia bỗng nhiên cho người đến đón ta trở về, à không, đúng hơn là bắt ta đem trở về. Bởi ta thật sự không muốn rời khỏi ngôi miếu đổ nát đó, ta sợ chàng quay lại sẽ không tìm thấy ta.
×
— QUẢNG CÁO —

Ta, ta không cần làm Lí Trúc Lan gì cả, ta chỉ muốn làm tiểu khất cái của chàng thôi!
Nhưng ta không thể chống lại bọn chúng… Bọn chúng bắt ta trở về, ép ta nhận lại cái tên Lí Trúc Lan cùng danh hiệu đích trưởng nữ Lí gia chính chúng đã vứt bỏ. Ha ha… Bởi vì lúc đó chúng không còn quân cờ nào tốt hơn ta nữa.
Nhị tiểu thư, tam tiểu thư và tứ tiểu thư quý giá của chúng đã tự mình đấu đá nhau tới chết, những kẻ khác vẫn còn đang quấn tã, Lí gia muốn trở thành chủ chốt trong kế hoạch của Hiền Vương thì chỉ còn cách là sử dụng ta. Dù sao năm xưa mẫu thân ta cũng từng nổi danh là kinh thành đệ nhất mĩ nhân, không phải sao? Ta hoàn toàn có tư chất để bồi dưỡng thành con cờ quan trọng nhất trong kế hoạch của chúng…
Chúng đã chuẩn bị kế hoạch suốt mười tám năm liền, ta đã bị ép học vô số thứ đáng sợ, ngay cả một thân võ công này, cũng là ta từ trong địa ngục luyện tập mà nên!
Ta chạy không thoát, ta thậm chí đã từng nghĩ đến cái chết! Nhưng một lần ta vô tình nghe được kế hoạch của bọn chúng với chàng, ta liền thay đổi.
Ta không thể chết được! Nếu như ta chết, bọn chúng cũng sẽ tìm được thế thân khác nhanh thôi. Ta lo lắng cho chàng. Kế hoạch của bọn chúng thâm độc như vậy, một mình chàng liệu có thể chống đỡ được hay không?
Kiếp này của ta đã chẳng còn gì cả, nhưng ta vẫn có thể làm gì đó, ta vẫn còn cơ hội đến bên chàng! Cho nên ta cắn răng chịu đựng, ta cố hết sức trở nên xuất sắc nhất, nếu ta là người xuất sắc nhất, ta có thể thực sự đến bên chàng!
Cuối cùng thì ta cũng thành công.
Khi đó ta hạnh phúc đến muốn điên rồi. Ta từng nghĩ chỉ cần vào cung ta sẽ thú nhận tất cả với chàng, ta sẽ cùng chàng lật đổ âm mưu của bọn chúng, bất kể lời đe dọa diệt tộc hay là Kim Tàm cổ chúng đã hạ vào người ta.
Nhưng thì ra là, ta đã quá ngây thơ rồi.
Thế lực của bọn chúng quá lớn, giám sát chúng ta ở khắp mọi nơi, ta thậm chí còn chẳng có cơ hội nào để nói với chàng... Chàng luôn luôn ở tình cảnh gian nan, nếu ta bị bọn chúng phát hiện là phản bội, ta nhất định sẽ bị diệt khẩu ngay tức khắc, rồi sẽ lại có một con cờ khác, tới thay ta ám hại chàng.
Mà, quan trọng nhất là thái độ của chàng đối với ta.
Ha ha, ta biết chứ, dù cho chàng luôn diễn bộ mặt si mê ta vô cùng hoàn hảo nhưng ánh mắt chàng khi đó chưa đủ để lừa dối trực giác của ta.
Chàng chán ghét ta, thậm chí là căm hận ta! Chỉ bởi vì ta là người Lí gia…
Cũng bởi vì ta là người Lí gia, đời này kiếp này chúng ta sẽ vĩnh viễn là kẻ thù không đội trời chung!
Chàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng ta, chàng chỉ hận không thể giết ta ngay tức khắc, ta làm sao khiến chàng tin tưởng ta được chứ!
Ta muốn bảo vệ chàng! Ta muốn ở bên cạnh chàng! Ta không thể để lộ dù chỉ một chút!
Và rồi dần dần, khi ta đã làm vô số việc nhơ bẩn trong hậu cung, ta lại càng không muốn chàng nhận ra ta.
Tiểu khất cái trong sạch đã từng khóc cùng chàng năm đó, ta không muốn làm dơ bẩn kí ức tốt đẹp ấy!
Ta ngày một lún sâu hơn trong tội ác, chàng ngày càng nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm! Ta tuyệt vọng muốn giết chết bản thân mình vô số lần, nhưng ta không thể.
Ta đi rồi, chàng phải làm sao đây?
Ta như kẻ đã chết, mỗi ngày nơm nớp lo sợ nếu không cẩn thận thì chàng cũng sẽ phải chết cùng ta.
×
— QUẢNG CÁO —
Một thời gian sau, ta đã quen.
A, có lẽ ta vốn dĩ cũng là một kẻ độc ác đi? Ta có thể bình thản làm những việc khiến ta phát điên, ta có thể gian dối lừa gạt hãm hại người khác mà mặt không hề biến sắc, tay ta dính rất nhiều oan hồn không bao giờ rửa sạch…
Ta đã không còn mong được chàng tha thứ nữa. Ta chỉ có thể cố gắng trở thành quân cờ chủ chốt của bọn chúng rồi từ từ bồi dưỡng ra người của riêng mình.
Ta trở thành một con quỷ dữ, ngang ngược, độc đoán, giết người không ghê tay! Ta tiêu diệt toàn bộ những thế lực đối đầu với chàng dưới danh nghĩa Hiền Vương và giết hết những mầm mống có khả năng gây nguy hiểm cho chàng.
Mỗi đêm ta đều mơ thấy mình chìm trong biển máu.
Nhưng ta không sợ. Ta vẫn còn được ở bên chàng, chỉ cần chàng không sao, ta cũng sẽ không sao cả.
Cho nên lần chàng rơi vào mai phục của kẻ địch ta mới liều lĩnh như vậy. Ta rất sợ mất chàng! Ta sợ mất chàng còn hơn cả sợ địa ngục!
Ta không dám mong cầu xa vời tình yêu của chàng, ta cũng không có tư cách gì mà ghen tị với những nữ nhân khác. Ta, ta đã sớm từ bỏ tất cả rồi.
Ngày bước chân vào cung, ta đã bị ép uống một thang tuyệt tự canh… Ta sớm đã không còn có tư cách của một nữ nhân nữa!
Khi Hoàng Liên Hạnh xuất hiện, ta cũng thực sợ hãi, bởi vì ta biết, chàng động lòng rồi! Động lòng với quân cờ của kẻ thù!
Bằng cách nào đó, Hiền Vương đã mất một phần lòng tin ở ta, lão đưa ả ta vào đây chính là bằng chứng rằng kế hoạch đã thay đổi. Ta biết rõ kế hoạch của lão, cũng biết rõ kế hoạch của chàng, vậy nên ta điên cuồng tìm cách giết chết nàng ta, nhưng vô dụng.
Ta càng lúc lại càng sợ hãi hơn. May mắn, thật may mắn hôm nay không có việc gì…
Thật ra chàng chưa từng chân chính một lần nhìn ta đúng không? Người chàng luôn nhìn chỉ là Lí Trúc Lan, trưởng nữ Hộ Bộ thượng thư, một gian tế hai mặt cài bên người chàng... đúng không…?
Chàng chưa từng nhìn thấy tình yêu trong ánh mắt ta, đúng không? À phải, chàng đã luôn coi nó chỉ là sự giả tạo mà.
Ta chính là con rắn độc trong lòng chàng, dù muốn rất giết nó nhưng lại lo sợ bị nó cắn ngược nên vẫn phải nhịn xuống.
Những gì ta đã làm, chàng cũng sẽ suy nghĩ theo một hướng khác tồi tệ hơn, bởi trong lòng chàng, ta chính là kẻ tồi tệ như vậy mà.
Nhưng mặc dù xấu xa độc ác, nhưng có một việc ta chưa bao giờ lừa gạt chàng.
Phu quân, ta yêu chàng, rất yêu rất yêu. Cả thế gian này có thể phản bội chàng nhưng ta sẽ không.
Bởi ta yêu chàng nhiều như vậy cơ mà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.