Năm đó, là chàng, chính chàng đã đem cho ta hai cái màn thầu nóng hổi.
Ta sẽ không bao giờ quên, đó là thứ ngon nhất từ trước đến giờ với ta, dù cho sau này ta có hưởng thụ bao nhiêu sơn hào hải vị đi nữa, ta vẫn không thể nào quên được mùi vị đó…
Bởi vì lúc ta cận kề cái chết kia, không phải những kẻ tự nhận là thân nhân đã đuổi ta ra khỏi phủ đó mỉm cười với ta, cũng không phải là đám huân quý công tử khuất phục trước nhan sắc của ta bây giờ cho ta một tấm áo bông ấm áp…
Trong khi thế gian này đều ghê tởm và lướt qua ta, chỉ mình chàng đứng lại, chàng mỉm cười và cho ta sự ấm áp duy nhất trong số phận tăm tối này…
Có lẽ ta đã yêu nụ cười từ khi đó của chàng. Ta đã tham lam sự ấm áp trong khoảnh khắc đó. Và ta không thể ngừng lại được…
Chàng nhớ chứ? Chàng đã ngồi lại cạnh ta, suốt cả buổi chiều.
Khi đó ta bảy tuổi, chàng chín tuổi, là năm đầu tiên sau khi Thái hậu băng hà. Chàng vốn là một vị Hoàng đế cao quý, vậy nhưng khi đó lại không có một tùy tùng mà ngồi cạnh ta trong ngôi miếu đổ nát…
Ngồi cạnh một tiểu khất cái thấp hèn.
Lúc đó ta còn quá nhỏ, ta không hiểu rõ lắm. Chàng mặc cẩm y thêu vàng nạm bạc quý giá còn ta thì rách rưới bẩn thỉu đến nỗi không còn ra hình người… Vậy mà, ta lại có cảm giác chúng ta thật giống nhau…
Chàng nói chàng bị chính hoàng thúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793272/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.