Những lời nói của Hoàng hậu, từng câu từng chữ như ma âm nguyền rủa, nện xuống trái tim ta, mọi thứ quay cuồng đảo lộn như dời sông lấp bể.
Ta đang nghe những lời hoang đường gì vậy?
Tiểu khất cái?
Tiểu khất cái!
Một bóng dáng nhỏ bé yếu ớt từ sâu thẳm trong kí ức của ta đột ngột trỗi dậy.
Ta thậm chí còn không thể nhớ được dung mạo của nàng, bởi khuôn mặt nàng luôn luôn lấm lem.
Ta thậm chí còn không thể nhớ được hương vị của nàng, bởi bộ quần áo rách rưới luôn luôn bốc lên một thứ mùi vị thật khó chịu.
Ta thậm chí còn không thể nhớ được danh tự của nàng, bởi nàng nói, nó đã sớm bị người khác chà đạp rồi, giống y như ta.
Nhưng ta lại luôn luôn nhớ, má lúm đồng tiền ngọt ngào mà ngay cả bụi đất cũng không thể che lấp, vòng ôm ấm áp mà không một cơn gió bấc nào có thể xâm phạm, ánh mắt biết cười thuần khiết hơn cả vạn vạn bông tuyết ngoài kia…
Ta luôn luôn nhớ, thậm chí chưa từng một giây một phút ngừng kiếm tìm bóng hình đó.
Ngay sau khi ổn định được thế cục triều đình hung hiểm năm ấy, ta phái người quay lại tìm nàng, nhưng nàng đã sớm biến mất.
Ta từng nghĩ rằng nàng đã chết, ta đã lén lút khóc cả một đêm.
Chấp niệm của ta đối với nàng hai mươi năm qua chưa bao giờ thay đổi.
Hậu cung của ta mĩ nhân vô số, nhưng trong tim ta lại luôn luôn trống rỗng.
Ta tìm kiếm nàng, đã tìm thật lâu, thật lâu.
Liên phi… cũng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-linh-tap/1793273/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.