🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hải Tâm sau một giấc ngủ dài, tỉnh dậy liền xem đồng hồ. Đã hơn mười hai giờ trưa rồi, anh thấy đói bụng liền kêu gào lên với Triệu Thanh và Mã Linh.

"Này, đồ ăn hai đứa để ở đâu?"

"Ở ngay ghế sau đó!" Mã Linh nói. Hải Tâm lục lọi một hồi tìm được mấy gói bim bim và viên dinh dưỡng, liền ném lên phía trên cho Mã Linh và Triệu Thanh. Anh vừa nhai bim bim rồm rộp, lại vừa cằn nhằn:

"Trưa rồi cũng không thấy dừng lại nữa, bộ bọn hắn định đi thông trưa luôn hả?"

"Phải đấy, theo tính toán còn phải đi bốn giờ nữa mới tới Cổ Thành. Thời tiết trên núi cao tối rất nhanh, năm giờ là sương mù đã dày đặc rồi, không đi nhanh thì sẽ bị kẹt lại, chết rét đó!" Triệu Thanh đáp. Anh lại hỏi: "Đã ai từng đến Cổ Lăng chưa?"

Mã Linh lắc đầu:

"Chưa. Tôi nghe nói Cổ Lăng là một đất nước rất cục bộ, biên giới của họ rất nghiêm ngặt, kiểm soát du lịch cũng rất chặt. Cũng không có chế độ dẫn độ. Nghe nói mấy trăm năm trước, Cổ Lăng vẫn còn dùng độc dược để làm đường biên, như một cấm chế để kiểm soát ra vào. Cơ bản là họ không cần quá nhiều an ninh để ngăn chặn xâm nhập. Hơn nữa, địa hình của Cổ Lăng hiểm trở, trùng trùng núi tuyết, muốn vào được tới Cổ Thành không phải dễ."

"Dùng độc làm cấm chế ư? Sao nghe cứ như phim cổ trang?"

"Đúng vậy, họ khá bảo thủ, duy trì chế độ quân chủ mấy nghìn năm nay. Cổ Lăng cũng là vương quốc duy nhất trên thế giới chế tạo thành công virus kháng hỏa trùng thời Đại Đế. Có một truyền thuyết kể rằng Cổ Lăng là vương quốc chuyên dùng độc dược để khống chế, giết người, reo rắc nỗi kinh hoàng cho các vương quốc thời bấy giờ, nhưng cũng có một đoạn lịch sử cho thấy, Cổ Lăng đã ra tay giúp Đại Hà loại bỏ hỏa trùng. Về cơ bản, tin đồn kia chỉ là truyền thuyết khiến các nước khác dè chừng, không dám xâm phạm Cổ Lăng." Mã Linh giải thích. Hải Tâm vừa ăn vừa gật gù:

"Tưởng cô em chỉ biết đánh đấm, không ngờ cũng thông thạo lịch sử."

"Cái này là Tống Nguy nói với em."

"Lại là cậu ta, đúng là cái tên kỳ dị!" Hải Tâm càm ràm. Triệu Thanh bật cười chế nhạo anh:

"Thân thủ của tên mọt sách ấy chưa chắc anh đã sánh bằng được đâu. Ít nhất cậu ta cũng có thể xử lý người sống, còn anh chỉ có thể xử lý người chết thôi. Gặp họa là lăn ra ngủ, tỉnh dậy là lại ăn, không biết ngày xưa anh sống sót rời khỏi Trung Đông thế nào nữa?"

Hải Tâm dơ miếng lương khô, đập cốp vào đầu Triệu Thanh:

"Chính vì anh mày đây ham ăn, ham ngủ nên mới nguyên vẹn trở về. Lúc đánh nhau anh mày chỉ cầm súng bắn tỉa ngắm từ xa, địch đến gần là ù té chạy, thế mới giữ được mạng đấy!"

"Ờ... tuyệt chiêu..." Triệu Thanh công nhận.

Đang bát nháo trên xe thì chiếc xe đi đằng trước bỗng nhiên dừng lại. Lúc này, Triệu Thanh mới nhìn ra, cách đó không xa, nơi đỉnh dốc có một chiếc xe việt dã màu xanh sẫm đỗ chắn ngang khúc cua nguy hiểm.

Triệu Thanh cho xe dừng lại, mở cửa bước ra ngoài. Mã Linh, Hải Tâm bước theo sau.

Phía trước, Tống Nguy, Diệp Minh, Nhạc Ly cũng bước ra khỏi xe. Diệp Minh quay sang hỏi Tống Nguy:

"Cậu chắc chứ?"

"Chuyện này, cứ để tôi giải quyết. Chơi theo luật của C.S.I!"

Phía trước, một người cao lớn bước ra khỏi chiếc xe việt dã. Người này có mái tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh nước biển đặc biệt ăn khớp với khung cảnh đầy tuyết phủ. Gã dùng những bước chân bình ổn để bước lại gần phía Tống Nguy. Hai tay gã đút sâu vào túi áo măng tô dày, cổ áo lông màu đen xù lên như nuốt gần nửa khuôn mặt tuấn mỹ của gã.

Diệp Minh:

"Thực lực của hắn thế nào?"

"Gần như là sát thủ mạnh nhất C.S.I."

"So với cậu thế nào?"

"Tôi còn chưa tốt nghiệp!"

"Vậy cứ để tôi giết quách hắn đi là xong!"

"Tôi biết năng khiếu giết người của anh, nhưng tôi không muốn hắn chết."

"Tôi không thể để cậu rơi vào nguy hiểm. Hắn là sát thủ cấp quốc tế đấy..."

"Vậy anh đứng ngoài trông chừng tôi đi!" Tống Nguy quay sang nhìn anh, ánh mắt trầm ổn. "Tôi cũng không muốn chết trước khi được ăn tươi nuốt sống anh đâu!".

Diệp Minh bắt lấy ánh mắt hắn, yêu thương như tràn ngập cõi lòng riêng, ấm áp như ngọn lửa trong đêm đông.

"Được, cậu giải quyết hắn đi, nếu hắn dám gây tổn thương cho cậu dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ đá hắn xuống đáy vực, cho quạ ăn xác hắn!"

Tống Nguy giả bộ rùng mình:

"Eo ơi, tôi sợ quá!"

Tống Nguy nói xong, rời khỏi đội ngũ, tiến về phía Victor Alferov. Khi cả hai chỉ còn cách nhau chừng hai mét, Tống Nguy dừng lại, Victor cũng không bước tiếp nữa. Trong ánh mắt xanh sắc lạnh, gã cất giọng nói trầm ổn.

"JJ. James, khỏe không?"

Tống Nguy đút hai tay trong túi áo khoác, nắm chặt khẩu SW250, đáp lại gã:

"Victor, lâu rồi không gặp!"

"JJ tôi rất tiếc phải làm chuyện này!"

"Tôi hiểu."

"Nếu theo tôi về C.S.I, gặp Mr. S, có thể..."

Mắt Tống Nguy mở lớn nhìn hắn.

"Sao? Chẳng phải ông ta đã chết rồi sao?"

"Tại sao lại nghĩ rằng ông ấy đã chết?"

"Là chính tay tôi giết ông ta!"

"Có ai lại thực sự tin vào điều đó?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy tòa nhà bốc cháy, đổ sụp!"

"Đúng là điệp viên chưa tốt nghiệp. Cậu đã làm sụp nửa thành phố chỉ để giết ông ta, nhưng kết quả mà ông ấy vẫn không chết, còn khiến cho hơn hai mươi người đang huấn luyện bị thương."

Tống Nguy cắn răng. Đây thực sự là một đòn đả kích rất nặng khiến hắn phát run. Năm năm trước, với nỗi hận thù không biên giới với C.S.I, chính hắn đã tính toán một trận sống còn với Mr.S, hòng đánh sập toàn bộ tổ chức đào tạo sát thủ ngầm số một thế giới này. Hắn âm thầm đặt bom toàn bộ trụ sở, tự dùng huyết thanh của mình làm chất dẫn, cho nổ phòng thí nghiệm của C.S.I, đồng thời đánh sập tòa nhà trong đó có Mr. S, định đồng quy vu tận với ông ta.

Lúc hắn mơ màng mất đi thần trí, thì Victor xuất hiện lôi hắn ra khỏi vụ nổ. Lúc Victor vác hắn chạy đi, hắn vẫn còn mơ màng nhìn thấy cột lửa bốc lên cao ngất...

Tống Nguy dồn nỗi căm hận vào bàn tay cầm súng đến mức nó sắp bị hắn bóp vỡ vụn.

"JJ, về nhà với tôi!" Victor nhìn vào mắt hắn, ánh mắt thẳng thắn mà quyết liệt. Màu xanh này, trong lúc hắn mơ màng khi gã mang hắn rời khỏi vụ nổ, hắn còn nhớ mãi...

"Nơi đó không phải là nhà, mà là mồ chôn tôi. Victor, hãy đi cùng tôi!"

Tống Nguy nói. Đôi mắt màu nâu xám của hắn nhìn gã, có chút tha thiết. Victor không động tĩnh gì. Đôi mắt gã mau chóng lấy lại sát ý.

"Victor, huyết thanh của tôi có thể giải độc cho anh khỏi khống chế của C.S.I." Tống Nguy cố thêm lần nữa.

"Tay tôi nhuộm đầy máu rồi, tim tôi cũng nhuộm máu, dù máu của cậu có tốt đến đâu, cũng không thể giúp tôi được!"

"Vậy, thôi, chúng ta đành phải làm việc cần làm!" Tống Nguy bất lực buông xuôi.

"James! I'm sorry!"

Nói xong, Victor liền lập tức ra tay. Chỉ thấy thân hình gã cử động một chút rất khó nhận ra, đạn đã ra khỏi nòng súng bắn tới. Tống Nguy nghiêng người nhanh như cắt tránh làn đạn, lộn người trên không, vung hai khẩu SW250 nhả đạn. Đạn bắn như mưa, hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mỏng, vạt áo măng tô tung bay trong gió lạnh.

Lúc này, bọn Mã Linh đã chạy tới sau Diệp Minh. Mã Linh không nói không rằng, rút súng định lao lên thì bị Diệp Minh chặn lại.

"Để cậu ấy tự giải quyết!"

Mã Linh trừng anh.

"Hắn là ai? Tại sao lại đấu với Tống Nguy?"

Diệp Minh đang tập trung toàn bộ linh lực vào từng cử động của hai người kia, dơ tay ra hiệu Mã Linh im lặng. Nhạc Ly thì thầm nói nhỏ:

"Hắn là điệp viên sát thủ của C.S.I, đến giết Tống Nguy!"

"C.S.I?" Trong đầu Mã Linh đầy dấu hỏi. Hải Tâm ôm đầu kêu lên:

"Mẹ kiếp, C.S.I... tôi biết, là tổ chức bí mật đào tạo sát thủ tốt nhất thế giới. Thằng oắt Tống Nguy kia sao lại dây vào bọn chúng?"

Nhạc Ly nhìn anh, tỏ vẻ khinh miệt:

"Tống Nguy chính là được đào tạo từ đó, nhưng anh ta đào ngũ. Trong số các người có ai biết vụ nổ bom kinh hoàng ở ApTown, Wanda không? Chính là do Tống Nguy làm. Sau vụ việc BLS25 lộ ra tin tức, Tống Nguy cũng bị tổ chức C.S.I tìm ra."

Hải Tâm tái mặt, còn Triệu Thanh thì thâm trầm không nói gì. Thảo nào mà thân thủ của Tống Nguy lại kinh người như vậy. Nói cho chính xác, cả ba cảnh sát bọn anh chưa chắc đã phải đối thủ của hắn.

Phía bên kia, cả Tống Nguy và Victor cũng đã xài đến viên đạn cuối cùng, liền quăng súng, chiến đấu bằng tay không. Trên mặt đường dốc, hai sát thủ xoắn vào nhau rồi lại tách ra, liên tiếp ra đòn nặng khiến cho những kẻ đứng ngoài trận chiến không khỏi nghẹt thở.

Tống Nguy vừa bị một đòn trí mạng trúng ngay bụng, cả người hắn bắn thẳng vào vách đá, lưng bị gai đá đâm trúng, đau buốt. Hắn chưa kịp trấn định thì đã thấy Victor lao tới như báo săn, tung một đòn thẳng mặt, Tống Nguy liền nghiêng người né tránh khiến cho vách đá bị cú đấm của Victor làm vỡ ra, vụn đá rơi lả tả.

Tống Nguy nhanh như cắt liền đạp chân lên vách núi, lộn người xuống, hai chân cặp cổ Victor, quật xuống. Xét về cả kinh nghiệm lẫn thực lực, hắn không phải là đối thủ của Victor, nhưng xét về khả năng ứng biến, tránh đòn, tìm điểm yếu của đối phương thì Tống Nguy hơn hẳn, trong chớp mắt có thể tính toán hành động của đối phương để phản kích.

Quả nhiên, Victor bị Tống Nguy quật xuống, cả người gã bắn trở lại mặt đường, nằm ngửa trên mặt đất, Tống Nguy không bỏ lỡ thời cơ, lập tức lao tới.

Trận đánh càng lúc càng khốc liệt. Diệp Minh tay đổ mồ hôi, rất muốn xông ra kết thúc trận đấu, nhưng một mặt anh cũng muốn xem thực lực của Tống Nguy đến đâu để sau này còn có cách bảo vệ hắn tốt hơn. Chính vì vậy, anh tập trung toàn bộ tinh lực vào đôi mắt, quan sát mọi cử động nhỏ nhất của hai người.

Đã hơn nửa giờ trôi qua, hai bên đều đổ máu. Khuôn mặt Tống Nguy bị chà sát vào đá, xước thành từng vệt dài. Còn Victor cũng bê bết không kém khi bị Tống Nguy đấm trúng một đòn vào giữa mũi, máu chảy ròng ròng. Trong lúc cả hai đang ở tư thế khóa chặt, khống chế lẫn nhau, Tống Nguy tranh thủ nói:

"Victor, đừng đánh nữa!"

Victor không đáp lời hắn, vận lực vào đôi cánh tay rắn như sắt, nhấc bổng hắn lên, nhằm hướng bờ vực ném tới. Diệp Minh giật mình, ngay lập tức anh quên cả dùng hỏa lực, liền đạp chân một cái đã thấy cả thân hình anh vút lên cao như cánh diều, dơ tay đỡ được Tống Nguy từ trên không, hạ chân ngay xuống mép vực. Cùng lúc, một tay đỡ Tống Nguy, tay kia anh vận lực, vung lên một cái đã thấy cả thân hình cao lớn của Victor văng qua đầu anh, thẳng vực rơi xuống. Nếu là người ngoài nhìn vào chỉ có thể nghĩ rằng Victor đang lao tới thì bị quá đà, rơi xuống vực sâu chứ không hề biết Diệp Minh đã hất gã bay xuống.

Tống Nguy hét lên:

"Victor...!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.