Hải Tâm sau một giấc ngủ dài, tỉnh dậy liền xem đồng hồ. Đã hơn mười hai giờ trưa rồi, anh thấy đói bụng liền kêu gào lên với Triệu Thanh và Mã Linh.
"Này, đồ ăn hai đứa để ở đâu?"
"Ở ngay ghế sau đó!" Mã Linh nói. Hải Tâm lục lọi một hồi tìm được mấy gói bim bim và viên dinh dưỡng, liền ném lên phía trên cho Mã Linh và Triệu Thanh. Anh vừa nhai bim bim rồm rộp, lại vừa cằn nhằn:
"Trưa rồi cũng không thấy dừng lại nữa, bộ bọn hắn định đi thông trưa luôn hả?"
"Phải đấy, theo tính toán còn phải đi bốn giờ nữa mới tới Cổ Thành. Thời tiết trên núi cao tối rất nhanh, năm giờ là sương mù đã dày đặc rồi, không đi nhanh thì sẽ bị kẹt lại, chết rét đó!" Triệu Thanh đáp. Anh lại hỏi: "Đã ai từng đến Cổ Lăng chưa?"
Mã Linh lắc đầu:
"Chưa. Tôi nghe nói Cổ Lăng là một đất nước rất cục bộ, biên giới của họ rất nghiêm ngặt, kiểm soát du lịch cũng rất chặt. Cũng không có chế độ dẫn độ. Nghe nói mấy trăm năm trước, Cổ Lăng vẫn còn dùng độc dược để làm đường biên, như một cấm chế để kiểm soát ra vào. Cơ bản là họ không cần quá nhiều an ninh để ngăn chặn xâm nhập. Hơn nữa, địa hình của Cổ Lăng hiểm trở, trùng trùng núi tuyết, muốn vào được tới Cổ Thành không phải dễ."
"Dùng độc làm cấm chế ư? Sao nghe cứ như phim cổ trang?"
"Đúng vậy, họ khá bảo thủ, duy trì chế độ quân chủ mấy nghìn năm nay. Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762180/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.