Diệp Minh đặt hắn xuống đất, giận dữ nói:
"Lo cái mạng mình đi, còn lo cho hắn!"
Tống Nguy mặc dù mũi xộc máu tươi nhưng vẫn "ngửi" ra mùi dấm chua nơi Diệp Minh, hắn ngậm miệng, chạy tới chiếc xe của Victor, lấy ra một chiếc ba lô, quăng theo hướng mà Victor vừa rơi.
Diệp Minh tức giận nhìn hắn:
"Còn lo cho hắn đến thế! Lần sau hắn tìm tới, dắt nhau tìm chết đi!"
Quả thật, Tống Nguy cũng biết với bản lĩnh của Victor thì dù có rơi xuống âm phủ gã vẫn có thể sống sót, tuy nhiên trong không khí lạnh đến âm độ như thế này mà tay không tấc sắt, gã cũng sẽ bị thiên nhiên dìm chết. Tống Nguy quăng ba lô quân dụng xuống theo gã là để gã sống sót. Hành động này của hắn không ngờ lại bị Diệp Minh bắt gọn.
Tống Nguy cười cười vỗ lưng anh nịnh:
"Được rồi, dù sao tôi cũng đâu có muốn giết người giống như anh."
"Bản lĩnh giết người của cậu cũng không kém tôi tí nào đâu, đừng có giả đần nữa."
Không hiểu vì tức giận khi thấy "thằng Tây mũi lõ" kia vừa cao lớn, đẹp trai hơn mình, lại thì thầm khuyên nhủ Tống Nguy trước khi ra tay, hay do quá căng thẳng sợ Tống Nguy mất mạng mà Diệp Minh bỗng nhiên nổi cáu.
Uỵch một cái, chẳng biết Diệp Minh ra tay nhanh cỡ nào mà Tống Nguy đã "nằm đất" ngay tại chỗ. Diệp Minh đứng dạng hai chân hai bên người Tống Nguy, trợn trừng mắt:
"Đừng có vừa vờn nhau vừa liếc mắt đưa tình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762179/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.