Sáng hôm sau, Nhạc Ly là người dậy sớm nhất. Cậu có nhiệm vụ chuẩn bị tư trang trước khi lên đường. Trước giờ khởi hành, mọi người đều vây quanh Nhạc Ly để xem địa đồ.
Diệp Minh chỉ vào con đường nhỏ phía đông Tiên Viên, nói:
"Chúng ta sẽ đi theo con đường này để vào Cổ Lăng. Đây là độc đạo cổ xưa nhất còn sót lại giữa dãy Trùng Sơn, cơ bản là ngoài thổ dân thì ít khi có người qua lại."
"Vậy sao chúng ta không đi thẳng qua cửa khẩu? Chúng tôi đều có hộ chiếu." Hải Tâm hăng hái đưa ra cao kiến. Nói xong, anh bị mọi người nhìn bằng ánh mắt kỳ thị. Hải Tâm chột dạ, chẳng nhẽ miệng mình lại nhanh hơn não. Y như rằng, Mã Linh nói:
"Nếu đi qua cửa khẩu, người anh sẽ lọt, còn vũ khí để lại."
"Vì thế, nếu muốn mang cả xe và vũ khí đi qua Cổ Lăng, chúng ta buộc phải vượt biên trái phép. Cũng may, chỉ cần đi vòng qua Trùng Sơn, sau đó đi qua vùng biên giới Cổ Lăng, là có thể tới được Hải Hồ. Từ Hải Hồ sẽ có tàu đi tới Hải Vực." Diệp Minh nói.
"Vậy, tầu thủy..." Triệu Thanh thắc mắc.
Diệp Minh nói:
"Tôi đã chuẩn bị một chiếc Thủy sư trang bị đầy đủ."
Triệu Thanh không nén nổi cái liếc mắt nhìn trộm Diệp Minh, trong bụng thầm nghĩ: "Thủy sư ư? Cả thế giới chỉ có vài chục chiếc thôi đấy! Rốt cuộc anh giàu có cỡ nào?"
Sau khi bàn bạc, tất cả khởi hành trên hai chiếc xe. Diệp Minh, Tống Nguy và Nhạc Ly vẫn đi trên chiếc xe của Diệp Minh. Nhóm Mã Linh đi chiếc ST-Ultra 2. Con đường tới Trùng Sơn vừa nhỏ, vừa ngoằn ngoèo dốc, một bên là sườn núi, một bên là thung lũng mù mịt. Đang vào mùa tuyết rơi, Trùng Sơn như bị nhấn chìm trong hơi tuyết trắng mờ. Đi thêm chừng hơn năm mươi kilomet, Diệp Minh nói với Tống Nguy:
"Đã sang địa phận của Cổ Lăng rồi."
Tống Nguy từ sáng vẫn không nói gì nhiều, im lặng ngồi bên ghế phụ.
"Tống Nguy, cậu có biết con đường này không?"
"Tôi chưa từng đi qua, nhưng cũng đoán được đây là con đường mạo hiểm, để vượt qua nó thì chẳng khác gì leo lên đỉnh Himalaya."
"Đúng vậy, nhưng chúng ta sẽ vượt qua thôi. Hơn nữa, nếu đi theo đường cửa khẩu chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối. Con đường này tuy nguy hiểm nhưng ít nhất có thể quan sát được kẻ thù nếu chúng đuổi tới."
Diệp Minh nói xong, liếc qua gương chiếu hậu nhìn phía sau vẫn thấy chiếc ST-Ultra 2 bám đằng sau, anh yên tâm lái xe.
Đi thêm một lúc nữa thì tới một con đường sâu hun hút, hai bên là cây cổ thụ lớn, chứng tỏ họ đã đi xuyên vào một khu rừng bảo tồn, hầu như ngoài cây và tuyết ra thì không có dấu hiệu sinh sống của người bản địa.
Phía sau, Triệu Thanh cầm lái, im lặng bám theo xe phía trước. Hải Tâm theo thói quen nhấp nhổm đằng sau, không nhịn được liền hỏi:
"Mẹ kiếp, đi thế này là không qua khỏi đây trước khi trời tối thì chúng ta sẽ chết rét trong rừng. Nhiệt độ ban đêm ở đây xuống đến âm hai mươi độ C đó!"
Mã Linh nhìn con đường mòn gồ ghề hun hút phía trước, cũng lo lắng:
"Đây là đường cho dân phượt, về cơ bản là rất mạo hiểm."
"Liệu chúng ta có bị bọn họ dụ tới đây rồi thủ tiêu không?" Hải Tâm nói.
Triệu Thanh phì cười.
"Anh nghĩ một giáo sư, một sinh viên năm tư, một sinh viên năm hai có thể dụ ba cảnh sát vào rừng rồi giết không? Trong khi chúng ta còn có đầy cả một xe vũ khí?"
Hải Tâm cãi cùn:
"Ai mà biết họ dở trò gì!"
Đi một lúc, xe đã xuyên qua cánh rừng, đến con đường ven sườn núi. Nhìn thấy ánh sáng ban ngày rực rỡ hơn một chút, Hải Tâm liền cảm thấy yên lòng. Thế nhưng đang đi thì thấy xe phía trước bỗng dừng lại, Triệu Thanh bèn cho xe đi chậm lại, cuối cùng đỗ sát xe của Diệp Minh phía trước.
Triệu Thanh, Hải Tâm và Mã Linh đều xuống xe, đi lên trước xem có chuyện gì. Trước mắt họ là một cây cầu cổ bằng đá đã bị gãy ngay chính giữa. Đoạn gãy nhìn ra cũng phải dài tới hơn mười mét. Bên dưới cầu là một thung lũng trắng xóa sương mù, không nhìn thấy đáy.
Hải Tâm ngửa đầu lên trời, thất vọng tràn trề:
"Mẹ kiếp, bây giờ tính sao đây, Diệp đại nhân?"
Diệp Minh và Tống Nguy đứng song song trên đầu xe, hướng mắt về phía cây cầu. Nhạc Ly cầm thước laze đo hướng cây cầu gãy, điều chỉnh tính toán. Xong xuôi, cậu nói:
"Hai bên trụ cầu vẫn còn vững chãi, chúng ta đi sang cũng không thể bị sập được."
Hải Tâm rên rỉ:
"Vấn đề không phải là có sập hay không, mà là chúng ta không thể đi qua cái lỗ hổng dài hơn chục mét kia kìa. Giờ mà có một con fly có phải tốt không?"
"Fly cũng cần có đường từ trường, vực sâu thế kia cơ bản là động cơ từ trường của fly cũng không hoạt động tới được." Nhạc Ly nhắc nhở.
Diệp Minh nói:
"Chúng ta sẽ qua được, chuẩn bị xuất phát thôi!"
"Anh điên rồi!" Hải Tâm quay như chó gặm đuôi một vòng, bất lực nhìn mấy dân thường mặt lạnh kia, chán nản kêu lên.
Diệp Minh quay sang hỏi Mã Linh:
"Mã Linh, cô có thể lái xe bay qua chỗ đó không?"
Mã Linh lắc đầu nói:
"Không thể, quá dài!"
"Cô có thể bay được bao nhiêu mét?"
"Cùng lắm là mười mét!"
"Kể cả với xe ST-Ultra 2 sao?"
"Cũng vậy thôi!"
"Vậy cũng tốt rồi. Giờ tôi sẽ sang trước, sau đó cô theo, tôi sẽ trợ giúp cô."
Mã Linh nhìn Diệp Minh, trong lòng rối bời. Liệu đây có thể là một cái bẫy như Hải Tâm nghi ngờ không? Bằng cách nào đó, ba người bọn họ sẽ mất tích ở đáy thung lũng kia.
"Mã Linh, tin tôi!"
Diệp Minh khẽ nói. Mắt anh nhìn vào mắt cô khiến Mã Linh lập tức bình tĩnh lại.
"Được, anh đi trước, tôi theo sau, xuất phát!"
Cô đưa quyết định, quay trở lại xe. Hải Tâm lao theo cô, gầm lên:
"Em điên à? Em không thấy đó là một cái bẫy ư?"
"Em tin Diệp Minh, hơn nữa, em có thể lái xe vượt qua đoạn gãy đó!"
"Em đi chết một mình đi!" Hải Tâm càng bất lực, giậm chân. Triệu Thanh ấn anh vào trong xe, đóng cửa.
Triệu Thanh lục ba lô lấy ra thiết bị leo núi và móc sắt mà anh tìm mua ở thị trấn sáng nay:
"Này cảnh sát Trần, nếu có rơi xuống, anh vẫn có thể thoát ra ngoài, chúng ta không còn đường lui đâu!"
Phía trước, xe của Diệp Minh đã khởi động, lao với tốc độ tối đa về phía cây cầu. Hải Tâm nghe tiếng động cơ, tim muốn vọt ra ngoài. Chiếc xe của Diệp Minh lao nhanh trên cầu, đến đoạn gãy, nó lập tức bay qua khoảng không nguy hiểm không khác gì một con xe fly đa dụng. Cả ba cảnh sát ngồi trong xe gần nghẹt thở nhìn chiếc xe "dân thường" lao sang đầu cầu bên kia, nặng nề đáp xuống rồi nảy bật lên hai ba cái sau đó mới lướt đi.
Sang đến đầu bên kia, Diệp Minh cho xe dừng lại, mở cửa xuống xe nhìn về bên này. Anh cầm điện thoại gọi cho Mã Linh:
"Không khó đâu, cô bắt đầu đi, làm đúng kỹ thuật nhé. Tôi sẽ hỗ trợ cô."
"Diệp Minh... tôi... " Mã Linh hơi run.
"Mã Linh, tôi có thể dùng thần lực để nâng chiếc xe sang đây, nhưng trong xe còn có ba người và hơn trăm cân vũ khí, tôi không đủ lực, vì thế chỉ cần cô lấy đà, tôi sẽ dùng thần lực đưa chiếc xe sang." Diệp Minh nói.
Mã Linh thầm thắc mắc: "Thần lực ư? Nghe cứ như phim Stars war!"
Diệp Minh: "Mã Linh?"
Đúng lúc này, Mã Linh nghe thấy tiếng động cơ xe ở phía sau. Cô bắt đầu cảm thấy bất an. Diệp Minh nói gấp trong điện thoại:
"Mã Linh, khẩn trương lên, có xe ở phía sau, có thể là nhóm sát thủ, cô không được chần chừ thêm nữa!"
Triệu Thanh gạt Mã Linh sang ghế phụ, ngồi vào ghế lái, cướp lấy cái điện thoại từ tay Mã Linh, nói vào:
"Diệp Minh, liệu mà đón chúng tôi sang, tôi tới đây!"
Mã Linh chỉ kịp cài dây an toàn đã thấy Triệu Thanh đạp ga, chiếc ST-Ultra 2 lao vút lên đường, thẳng tới cây cầu gãy. Khi đến lỗ hổng, Mã Linh ôm lấy mặt, nghiến răng để không bật lên tiếng thét hoảng sợ. Chiếc xe bắn vọt ra ngoài không trung, trong chốc lát, Triệu Thanh thấy người nhẹ bẫng, cảm giác gần như tê liệt. Uỳnh một tiếng, nó rơi xuống đầu cầu bên kia.
Diệp Minh thả tay xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tống Nguy cơ bản bị anh ép ngồi trong xe không cho ra ngoài vì sợ hắn bị lạnh cho nên hoàn toàn không được chứng kiến màn hành động như phim này. Triệu Thanh sau khi cho xe hạ xuống liền phóng nhanh về phía cầu bên kia. Xe đỗ trước mặt Diệp Minh, Triệu Thanh mở cửa lao xuống, dơ cả hai tay lên đập tay cùng Diệp Minh, nụ cười rạng rỡ chói ngời.
Diệp Minh vỗ vai anh nói:
"Tôi biết các cậu sẽ làm được mà!"
Phía bên kia, chiếc xe mới tới đã dừng hẳn. Diệp Minh nói với cả đội:
"Đừng lo, chỉ là xe đi phượt thôi, họ cũng không qua được bên này, chúng ta lên đường trước khi trời tối sẽ đến được Cổ Thành."
Khi Diệp Minh vừa lên xe, Nhạc Ly đã xoắn xuýt hỏi:
"Thầy, là thầy dùng thần lực đưa bọn họ sang đúng không?"
Diệp Minh mỉm cười nói với Nhạc Ly:
"Không, thầy chỉ cho họ niềm tin thôi!"
"Á... nhỡ họ rơi xuống thật thì sao?"
"Ban nãy thầy thấy Triệu Thanh mua đầy thiết bị leo núi, nếu có rơi bọn họ cũng sẽ móc được lên cầu để leo trở lại!"
"Thế sao chúng ta không có thiết bị, nhỡ chúng ta cũng bị rơi?"
"Có thầy ở đây, không ai rơi đi đâu được!" Diệp Minh khẳng định. Nhạc Ly rụt cổ ngồi trong xe, da gà bắt đầu nổi lên rần rần. Biết trước... đã không dám ngồi ung dung đến thế.
Trong chiếc ST-Ultra 2, Mã Linh dần lấy lại bình tĩnh, nhìn Triệu Thanh:
"Sao anh làm được thế?"
"Anh tin anh ta!"
"Nhỡ..."
"Họ chỉ là dân thường mà có thể lái xe vượt qua, chúng ta là cảnh sát sao còn sợ, không thấy mất mặt sao?"
"Ừ, cũng đúng!" Mã Linh xác nhận. Cô quay xuống đã thấy Hải Tâm ngủ từ lúc nào, hoặc có thể anh sợ chết ngất mất rồi. Dù sao, cứ để Hải Tâm ngất đi vẫn tốt hơn, hai người còn lại sẽ đỡ bị anh làm phiền.
Con đường phía trước vắng lặng, bên phải là vực sâu phủ sương mù trắng xóa, bên trái là vách núi cao, cây cối phủ tuyết, lộ ra những khoảng đá đen loang lổ trùng trùng. Với thời tiết này thật khó đoán xem đã là mấy giờ vì Mặt Trời tuyệt nhiên không thấy ló rạng khỏi chân mây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]