Thành phố Hà Phong, hai giờ sáng.
Tại sân bay Hà Phong, Tống Nguy ra bãi đỗ xe tìm kiếm một hồi cuối cùng cũng chôm chỉa được một chiếc xe khá cũ trước con mắt trợn tròn của Triệu Thanh. Là một cảnh sát, anh thật sự muốn lấy còng tay bập vào cổ tay hắn. Tống Nguy thản nhiên ngồi vào trong xe, nói với Triệu Thanh:
"Anh cứ coi như không trông thấy là được. Đây cũng không phải lần đầu của tôi."
Mã Linh xác nhận:
"Đúng thế! Tống Nguy đã bị tôi bắt hai lần vì đua bằng xe đi mượn."
Triệu Thanh trừng mắt lên với cô:
"Làm cảnh sát mà dại trai như cô, tốt nhất tự giác giải nghệ đi!"
Mã Linh nhún vai, không nói. Triệu Thanh trong bóng tối nhìn sang cô, nỗi chua xót lại ập đến trong anh. Người con gái này, mãi mãi là cái bóng lung linh tuyệt diệu mà anh bắt mãi không tới. Cũng chỉ tại cái tên nhãi con Tống Nguy đào tường cuỗm mất. Nhưng rồi... hắn cũng vẫn không để Mã Linh vào trong lòng.
Tống Nguy lấy thiết bị mà Nhạc Ly đưa, bảo Mã Linh cắm vào máy điện thoại. Màn hình hiện lên hai chấm đỏ, xác định chấm đỏ nhấp nháy yếu ớt là của Diệp Minh, Mã Linh liền phóng to màn hình cảm ứng, tìm đường tới chỗ Diệp Minh. Từ sân bay tới trung tâm thành phố Hà Phong chỉ mất hai mươi phút, cả ba tranh thủ xác định địa điểm.
Càng tới gần trung tâm thành phố, địa điểm càng rõ nét. Triệu Thanh và Mã Linh tập trung nhìn vào điểm sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-lenh/2762172/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.