Khoảng thời gian đó, cho dù trong mơ, cô gái cũng sẽ vừa khóc vừa cầu xin tôi, hỏi tôi, rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể rời khỏi nơi này.
Rất tiếc.
Vì để bản thân không bị phản phệ, tôi không có cách nào đáp ứng yêu cầu của cô ấy.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều vô lương tâm như vậy, vào lúc cô gái suy sụp nhất, một vị công tử đã muốn gặp cô gái từ rất lâu trước đó, vòng vo một hồi lại quay về Kim Ngọc Các, còn thường xuyên đến thăm cô.
Cô gái từng hỏi chàng, chàng không sợ cô xui xẻo sao?
Công tử mỉm cười lắc đầu nói, mình đi khắp Nam Bắc nhiều nơi như vậy, làm sao còn có thể tin mấy chuyện mê tín này chứ? Huống chi, cô gái xinh đẹp như vậy, giống như tiên nữ, nếu đến gần cô gái thật sự sẽ gặp xui xẻo, chàng cũng cam tâm tình nguyện.
Có lẽ là rơi xuống bể khổ quá lâu, cho nên đặc biệt khao khát chút ngọt ngào ít ỏi kia.
Cô gái tin lời công tử.
Ân khách ngày càng thưa thớt đối với cô gái mà nói, ngược lại trở thành một cơ hội, điều này khiến thời gian công tử và cô gái ở bên nhau ngày càng nhiều, nếu không có người nào không thể không gặp, hai người sẽ ở bên nhau cả ngày, nghe nhạc vẽ tranh, trò chuyện uống trà.
Công tử ra tay rất hào phóng, cho nên tú bà cũng không trách móc gì nhiều.
Khoảng thời gian đó, cô gái và công tử, như cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khoi-mong/3740135/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.