Trênđường cái kinh thành thật náo nhiệt, vây quanh một đám người.
Trongkinh thành đông đúc, chỗ nào cũng có đám người tụ lại. Nghiêm Diệu Ngọc khi lầnđầu tiên đi qua đám đông kia cũng không chút nào lưu ý, nhưng là khi hắn dùngcơm xong, uống trà xong, thuận đà kiếm sinh ý lại đi qua địa điểm kia, đámngười kia còn không có tán đi, ngược lại lại càng thêm đông hơn.
Hắn gọixa phu ngừng lại, xuống xe mới đi vài bước, chợt nghe đám người đang vây quanhkhẽ nói nhỏ.
“Saolại có chuyện nha vậy, Tam cô nương sao lại ngồi xổm trên đường cái khóc?”
“Khôngbiết, có lẽ bị người ta khi dễ.”
“Oa? Aicó lá gan này?” Người nọ kinh hô, dùng bả vai thúc thúc người bện cạnh. “Uy,ngươi đi hỏi hỏi!”
“Đừng,đừng, đừng thúc ta a! Muốn hỏi ngươi tự tiến lên hỏi!”
“Ainha, bổn, các ngươi chưa từng nghe qua chuyện lần trước Tam cô nương bị cưỡnghôn trên đường sao? Nghĩ cũng biết, nhất định là kia Hồ thương quan ngoại chọcnàng.”
“Chậc,nhưng là lúc trước, nàng bị tên kia trộm cái yếm cũng không khóc, lúc này nhưnào lại khóc thương tâm như vậy, sẽ không phải là…”
“Phảilà cái gì?” Nghiêm Diệu Ngọc thủy chung cầm quạt, khóe miệng tươi cười, lấyquạt phẩy nhẹ kia dân chúng lắm mồm.
“Phảikhông nàng là bị kia Hồ thương…a? Nghiêm công tử?”
“Phảilà cái gì a?”
Hắncười đến hiền lành, nhưng người đó lại như bị sóng đánh, xôn xao một tiếng thốilui, trên mặt đều là cười, hai người xua tay thật mạnh.
“Khôngkhông không….. Không cái gì, không cái gì…..”
Gặpngười tới là hắn, người xem náo nhiệt tự động làm ra một con đường nhỏ.
NghiêmDiệu Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khai-phu-quy/138772/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.