Nàng bịtiếng gáy của Báo nhi đánh thức.
Nghĩrằng nó đói bụng, nàng hơi hơi mở mắt, xem sắc trời bên ngoài cửa sổ, hiểnnhiên đã là hoàng hôn.
HảiĐông Thanh đi rồi, nàng ngủ nhiều đầu hỗn loạn, không nghĩ tới thế nhưng vẫnngủ thẳng tới hoàng hôn, nàng có chút mờ mịt, tầm mắt nhìn sàn nhà, chỉ thấyBáo nhi ngồi ở bên giường, một bàn tay to để bên lỗ tai nó, đầu của nó gác trênđầu gối người nọ, bộ dáng thật mỹ mãn.
Tịchdương, ánh tà chiều chiếu vào bên trong, trong phòng yên tĩnh, trừ bỏ tiếng gáycủa Báo nhi, đó là thanh âm ngẫu nhiên mới vang lên; trên bàn để bừa bãi mấyhoa phổ nàng cấy giữ, nam nhân ngồi ở ghế cầm một quyển lật xem, tựa hồ đã xemqua không ít bản.
A, nàngcòn tưởng rằng Hải Đông Thanh đi rồi, nhìn hắn như vậy, hiển nhiên là đã ngồi ởchỗ này thật lâu.
Báo nhilại khò khè lên tiếng, dẫn tới một trận hỏa trong nàng.
Tốt,sau tiểu nha hoàn, ngay cả sủng vật của nàng cũng lập tức đầu hàng địch quên,đến tay hắn làm phản đi! Nàng tức giận trừng mắt nhìn kia hắc báo, càng tứcgiận bộ dáng thanh thản tự đắc của hắn, nhịn không được châm chọc nói.
“Ngươibiết chữ?”
“Ta xemtranh không hiểu.” Hắn giương mắt nhìn nàng, không để tâm lật một tờ khác.
Thầnsắc thái độ tự nhiên, kỳ dị làm cho nàng cảm thấy bản thân có chút quá đáng, bấtgiác khốn quẫn đỏ mặt. Khó có thể hiểu được, bản thân rõ ràng là muốn mở miệngnhục nhã hắn, vì sao nàng ngược lại cảm thấy là đang nhục nhã chính mình?
Nàngnhíu mày, tức giận mà khó hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-khai-phu-quy/138770/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.