Khuynh tâm chính là, chỉ một cái nhìn, một cử chỉ chạm nhau cũng đủ làm điên đảo tâm hồn..
Nếu sau một tháng nữa vẫn còn trong thân thể Lý Chiêu Hoàng thì có lẽ tôi sẽ trực tiếp là người chuyển giao giữa hai triều đại, nghĩ thôi đã thấy bản thân lớn lao cỡ nào rồi. Còn nữa, chuỗi ngày bi thương của Thiên Hinh đang đếm ngược..
Sáng hôm sau, tôi lại thức dậy thật sớm. Vẫn như hôm trước, người hầu bưng nước, mang khăn đến cho tôi. Nhưng là lạ, hôm nay chỉ toàn là trẻ con, độ bằng tuổi nữ đế lúc bấy giờ.
Trong đám đó tôi để ý có một thằng bé bưng chậu nước, hắn cuối gầm mặt nhưng người cứ run lên như đang sợ hãi. Chả lẽ là sợ tôi? Hắn dám sợ một người dễ thương như tôi sao.
"Này, ngươi, mau qua đây." Tôi chỉ tay về hắn.
Thằng bé chậm chạp nhích từng bước, người vẫn cúi xuống và nó vẫn run.
"Ta làm gì mà khiến ngươi sợ hãi như vậy?"
"Dạ..bẩm.. không có.."
"Dám nói không có? Cử chỉ của ngươi đã nói lên tất cả..mau ngước mặt lên xem."
Tôi có thể thấy hắn đang rất sợ hãi, có lẽ do tôi làm căng quá. Thật tình dù sao cũng là trẻ con mà.
Thằng bé ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt ừng ực nước. Đó là cậu bé hôm qua đã an ủi tôi đây mà. Trời ơi dễ thương quá! Lòng tôi bỗng có chút lay động. Đôi mắt ấy chất chứa làn thu thủy..
"Là ngươi sao.."
"Xin bệ hạ tha tội..s-sự việc hôm qua thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-thuong-thuy/2970547/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.