Tôi khẽ mở mắt. Tất cả sự việc vừa rồi chắc chắn là mơ. Và bây giờ tôi đã tỉnh dậy, thoát khỏi cơn ác mộng khó hiểu.
Tôi đang nằm và nhìn lên trần nhà, có điều gì đó rất đỗi không đúng. Tuy trời tối nhưng tôi có thể đoán chúng được làm bằng gỗ chứ không đơn thuần là miếng la phông ở nhà.
Tôi ngôi bật dậy, thấy mình đang ở trong căn phòng rộng gấp ba, bốn lần căn phòng bình thường. Căn phòng được bày trí theo lối kiến trúc phong kiến mà tôi hay thấy trong phim cổ trang.
Gì nữa? Trên người tôi là áo giao lĩnh màu trắng, dùng để mặc khi ngủ.
"Trời, mình lậm cổ trang đến mức mà đi cosplays thật sao! Lý Lưu Nhật Hạ ơi, cho dù mày có muốn tìm hiểu về Lý Chiêu Hoàng đi chăng nữa cũng không nên hành xử như vậy. Thôi xong, chắc mình có bệnh về thần kinh rồi!"
Tôi khóc thầm trong lòng.
Tôi đi lại khắp căn phòng và nhìn ngắm từng món đồ vật. Chà, chúng được làm rất tinh xảo, cứ như là hàng "real" vậy.
Tôi ngáp một cái thật dài. Bên ngoài trời vẫn còn tối, có lẽ tôi nên ngủ tiếp. Khi nào trời sáng rồi về cũng không muộn.
Vừa đặt mình lên giường, phía ngoài lại có tiếng mở cửa. Người ta đến thanh toán dịch vụ sáng sớm luôn ư?
Tôi trùm chăn lên cao qua đầu.
"Bệ hạ, đến giờ thức dậy rồi."
Đó là giọng nói của một cô gái.
Sao lại kêu tôi là bệ hạ, dịch vụ ở đây tốt đến mức cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-thuong-thuy/2970548/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.