Mấy đứa liền kéo nhau đến nhà Khúc Uyên. Nhà của nhỏ là hình ống, mấy đứa vòng ra sau nhà nhìn thấy cửa sổ phòng nó vẫn sáng liền khẽ gọi.
"Khúc Uyên, Khúc Uyên."
Khúc Uyên ngồi trên phòng nghe thấy tiếng liền mở cửa sổ cúi xuống nhìn, thấy mấy đứa bạn ở dưới tâm trạng liền vui vẻ.
"Mấy người các người đi xem pháo hoa về rồi đấy à?"
"Đừng nói nhiều, nhìn xem bọn tôi mang gì cho bà nè."
Đinh Giai Kỳ lấy trong túi của Trình Lâm ra một cây pháo rồi đốt lên. Khúc Uyên mắt miệng đều mở to ra nhìn.
Hứa Dĩ Văn thúc giục.
"Không biết lúc nãy bà ước đi nhưng mà giờ cứ ước thêm đi cho chắc, bọn tôi đặc biệt để dành cho bà đấy."
Khúc Uyên chắp hai tay lên ngực ra vẻ cảm động rồi lại đan tay lại phía trước, nói nhỏ.
"Mong năm mới sẽ học thật giỏi cùng các bạn của mình."
Phía dưới mỗi đứa cầm một cây pháo hoa huơ huơ lên trên. Khúc Uyên đột nhiên cảm thấy cái chân đau của mình không còn đau nữa rồi, hai mắt chăm chú nhìn mấy cây pháo trên tay mấy đứa bạn mình mà cười khúc khích.
Loanh quanh ở nhà Khúc Uyên một lúc, cả đám lại tách nhau ra để đi chơi. Chu Tần Lạc kéo theo Bắc Thần Đông đi xem từng cửa hàng một, cứ ngó vào rồi lại ngó ra.
"Muốn ăn hạt dẻ không?"
Bắc Thần Đông chỉ tay về phía trước, nơi bày một sạp những bọc hạt dẻ nướng. Chu Tần Lạc hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-duong-va-meo/2891349/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.