"Mặc áo khoác vào đã rồi hẵng đi biết chưa?"
"Em biết rồi mà, chị cứ đi đi."
Chu Hiểu Di dặn dò Chu Tần Lạc rồi mới ra ngoài với mấy đứa bạn của mình. Chu Tần Lạc vâng vâng dạ dạ rồi chạy lên tầng lấy áo khoác leo thẳng sang phòng Bắc Thần Đông.
"Cửa nhà có sao ông cứ thích leo cửa sổ thế hả?"
Bắc Thần Đông nhìn Chu Tần Lạc đang khổ sở lách người vào bên trong cửa sổ liền tiến đến đỡ eo nó nhấc vào trong.
"Đệch, có giống bố bế con không? Sao ông mặc áo khoác dày như thế mà người vẫn nhỏ vậy? Ăn gian năm sinh à?"
"Câm miệng."
Chu Tần Lạc lấy tay chỉnh lại cổ áo rồi cùng Bắc Thần Đông đi xuống dưới nhà.
Bắc Thần Đông còn đang khóa cổng đã cảm thấy cổ mình lạnh lạnh. Khăn quàng lúc nãy giờ đã yên vị nằm trên cổ của Chu Tần Lạc.
"Ông bị điên à?"
"Phắc, trời lạnh thế không biết, biết thế tôi đã mặc áo có cổ rồi."
Bắc Thần Đông không thèm đôi co với nó, đưa tay lên chỉnh lại cái đầu đang rối tóc bù xù của Chu Tần Lạc rồi kéo cả người nó nép sát vào mình.
Hai người đi đến chân cầu cũng vừa gặp Hứa Dĩ Văn, Trình Lâm với Hứa Giai Kỳ, đứa nào đứa nấy cũng run cầm cập, hà hơi vào tay cho ấm.
"Điên không chứ? Đêm 30 Tết rồi mà vẫn như giữa đông, rét chết đi được còn đòi rủ nhau đi ngắm pháo hoa, ở nhà đắp chăn ấm xem không vui hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-huong-duong-va-meo/2891350/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.