Trong quán cà phê, âm nhạc du dương vang lên, trên bàn cà phê sắp nguội, Dư Tâm Hoan cũng không có uống một ngụm, Tạ Hướng Nguyên đối diện ly đã trống không.
Cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, cách thời gian hẹn Lý Hân Dao còn chưa tới, nhẫn nại, tiếp tục ngồi. Bắt đầu từ ngày hôm qua nhận được điện thoại, cô ấy cũng có chút phấn khích, hiếm khi Lý Hân Dao chủ động mở miệng hẹn, cô ấy vui vẻ đồng ý.
"Hôn lễ kia..." Tạ Hướng Nguyên rất không muốn nhắc tới chuyện này, hai người bọn họ ai cũng không vừa ý cái gọi là hôn ước báo ân này, nhưng đều không tiện nói ra, Tạ Hướng Nguyên đã có người trong lòng, cũng không có dũng khí để cho người ta biết, lại càng không muốn làm cho cha nuôi bệnh nguy kịch lo lắng.
Dư Tâm Hoan khẽ nâng mắt lên, "Nhất định phải tổ chức hôn lễ? Em thấy chỉ cần đăng ký kết hôn cho hai cha xem một chút thôi, chúng ta cũng không cần giả bộ, chuyện anh không muốn, em cũng không vui, không cần phải làm dựa theo những cái hình thức kia, chúng ta nói chuyện cũng không cần quanh co lòng vòng."
Hôm nay hai người gặp mặt, ở trong mắt trưởng bối là hẹn hò, ở chỗ Tạ Hướng Nguyên lại là dày vò. Dư Tâm Hoan nhìn ra được anh cũng không thích mình, như vậy không thể tốt hơn, nhân cơ hội nói thẳng ra, nói chuyện hợp tác như thế nào.
"Nếu như em không cảm thấy thiệt thòi, anh ngược lại cảm thấy không thành vấn đề, thật ra... Em không thích anh phải không?" Tạ Hướng Nguyên thử hỏi, tuy rằng Dư Tâm Hoan ưu tú, nhưng trong lòng anh đã sớm có người khác, miễn cưỡng kết hợp đả thương người tổn thương mình.
Dư Tâm cười ý vị thâm trường, "Em khẳng định không thích anh bằng Uyển Minh."
Mặt Tạ Hướng Nguyên đột nhiên đỏ lên, "Em đang nói gì vậy..."
"Hai người cũng không phải anh em ruột, sợ cái gì?"
Đây là bí mật trong lòng anh, chưa từng có người thứ ba biết, tại sao Dư Tâm Hoan lại giống như có thể liếc mắt một cái nhìn thấu lòng người? Đó là con gái ruột của cha nuôi anh, em gái Tạ Uyển Minh cùng họ với mình, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm đã sớm sâu đậm, nhưng loại tình cảm này làm sao có thể dung nạp trên đời chứ?
Trong mắt người khác, hai người là anh em ruột.
"Đồ vật trong lòng sẽ chiếu đến trong mắt, anh cứ như vậy thỏa hiệp không cảm thấy có lỗi với cô ấy, có lỗi với chính mình sao?" Dư Tâm Hoan càng hy vọng ở trên chuyện này, Tạ Hướng Nguyên có thể tự làm chủ, nhưng ân tình tựa như một gông xiềng, khóa lại người hai thế hệ, anh cũng không ngoại lệ.
"Anh không làm được, Uyển Minh cũng không làm được, bọn anh dù sao cũng là anh em, có phải ruột thịt hay không ở trong mắt người khác không quan trong, ở trong mắt cha anh cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn anh không có khả năng." Anh buồn bã mất mát mà thở dài.
Dư Tâm Hoan nhíu mày, chỉ cảm thấy Tạ Hướng Nguyên uổng có tài năng lại thiếu dũng khí, một chút đảm đương cũng không có, anh như vậy nhất định sẽ phụ lòng Tạ Uyển Minh, cũng không đáng gửi gắm cả đời.
Nhưng chuyện này, không liên quan đến cô ấy, cô ấy chỉ cần suy xét tình huống của mình.
"Nếu anh và em đều không có ý định kết hợp, vì hoàn thành trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng ta, ngược lại có thể duy trì hình thức hôn nhân, nhưng em phải nói rõ với anh, sau khi kết hôn đầu tiên anh không được chạm vào em, em cũng không thể sinh con cho anh, về phần nhu cầu sinh lý, anh đi tìm người phụ nữ khác cũng được tự mình giải quyết cũng thế, em đều sẽ không quan tâm. Suy xét đến anh là đạo diễn, về sau là nhân vật của nửa công chúng, lúc cần em ra mặt duy trì hiện tượng gia đình của anh hoà thuận em sẽ cố gắng phối hợp, thế nào?"
"Lời này của em..." Tạ Hướng Nguyên bội phục lời nói cởi mở và táo bạo của Dư Tâm Hoan, cho dù anh làm công việc đạo diễn, tiếp xúc đều là văn hóa tiền vệ, đều bị lời nói của cô ấy làm cho khiếp sợ.
"Không đồng ý?"
"Đồng ý! Anh rất vui lòng, cứ làm như vậy đi, chỉ là thiệt thòi cho em thôi."
Dư Tâm cười vui đứng lên, "Em có hẹn bạn, đi trước đây, chuyện sau đó chúng ta có thương có lượng đi, nhớ tất cả cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta không thể để cho người thứ ba biết, dù sao sau này anh sẽ trở thành đạo diễn lớn."
Nói xong tất cả, Dư Tâm Hoan cả người thoải mái, trông có vẻ là chuyện lớn, với cô ấy mà nói cũng không có gì ghê gớm. Cô ấy vốn không có chấp niệm gì với hôn nhân, cũng không có người đàn ông mình thích, nếu như có thể dùng hình thức hôn nhân để đổi lấy tự do nội tâm, còn có thể khiến em gái không bị gia đình giam cầm, sao lại không làm chứ?
Tường trắng ngói trắng cách ngõ hẻm, cầu nhỏ nước chảy vẫn như trước, trên cầu đá xanh, có một người đang đứng. Cô duyên dáng yêu kiều, tựa như một phong cảnh trên cầu, dệt hoa trên gấm vì cổ kính rời ngõ.
Váy dài áo xanh, tóc dài bồng bềnh, mang vẻ dịu dàng, nhã nhặn tao nhã của con gái Giang Nam.
Lúc này rời ngõ an tĩnh đến chỉ có tiếng liễu rủ vỗ nước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai ba người đi ngang qua.
"Reng reng reng" tiếng chuông xe đạp phá vỡ yên tĩnh giờ phút này, Lý Hân Dao cười xoay mắt, Dư Tâm Hoan đã đi tới đầu cầu, vẫy tay với cô, "Hân Dao, ở đây."
"Tâm Hoan~" Lý Hân Dao nhẹ nhàng bước về phía cô ấy.
"Muốn đi đâu? Dạo một vòng?" Dư Tâm Hoan hỏi.
"Đi đâu cũng được." Chỉ cần ở bên cậu, nửa câu sau Lý Hân Dao giấu ở trong lòng, cô ngồi lên ghế sau xe đạp, ôm eo Dư Tâm Hoan, rất không vui.
"Đi thôi~"
Hai người ngầm hiểu, mỗi lần hẹn nhau nhất định là nơi này, Dư Tâm Hoan luôn đạp xe đạp chở Lý Hân Dao, các cô đi qua đường phố lớn nhỏ Tuyên An, cũng đi qua mỗi một công viên.
Đón gió, đạp lên ánh mặt trời, yên tĩnh sau buổi trưa nhiều hơn một tia ngọt ngào, Lý Hân Dao hơi hơi ngửa đầu, ngóng nhìn Dư Tâm Hoan, thật muốn dán vào phía sau lưng của cô áya, cứ như vậy đi tiếp.
Có thể không quan tâm tất cả thế tục, có thể không cần gánh vác trách nhiệm gia tộc, nhưng cô không biết Dư Tâm Hoan đối với mình đến cuối cùng là tình cảm như thế nào?
Sự dũng cảm của cô, được quyết định bởi sức mạnh được yêu, nhưng Tâm Hoan có lẽ căn bản không có ý định. Nếu vậy, tất cả lòng dũng cảm của cô cũng sẽ bị chôn vùi.
Cưỡi một vòng, xe ở cách cuối ngõ bên hồ ngừng lại, hai người đi tới bên hồ, Dư Tâm Hoan nhặt lên mấy viên đá ném xuống hồ.
Tiếng leng keng nặng nề, khiến tâm tình của Lý Hân Dao có chút trầm trọng, cô không biết mở miệng như thế nào.
"Hân Dao, cậu có chuyện muốn nói với mình, mới hẹn cậu ra ngoài."
Lý Hân Dao tính tình nhạt nhẽo, rất ít chủ động, đa số thời gian đều là hai người ăn nhịp với nhau. Dư Tâm Hoan thích nắm trong tay quyền chủ động, muốn gặp Lý Hân Dao sẽ trực tiếp biểu đạt, mặc kệ làm cái gì, có cô ở đây, mới cảm thấy thú vị.
"Ừm ~ là có chuyện muốn hỏi cậu một chút." Lý Hân Dao thản nhiên, rồi lại muốn nói lại thôi.
Mây bay phiêu phiêu, trời xanh không mây, Dư Tâm Hoan phát hiện Lý Hân Dao do dự, cô ấy kéo Lý Hân Dao ngồi ở trên bãi cỏ, "Nào, ngồi xuống rồi nói."
Lý Hân Dao cười gật đầu, nhẹ vuốt đuôi váy, lẳng lặng ngồi, Dư Tâm Hoan trực tiếp nằm xuống, nhìn bầu trời thở dài một hơi, "Hay để mình nói trước."
"Cậu cũng có chuyện muốn nói với mình?"
"Ừm, chuyện không lớn không nhỏ, cậu là bạn tốt nhất của mình, đương nhiên phải nói cho cậu biết trước."
"Bạn tốt nhất..." Lý Hân Dao thì thào tự nói, mỉm cười, "Vậy mình nghe cậu nói trước."
"Trước kia mình đã nói với cậu chuyện của ba mình rồi nhỉ, Dư gia của bọn mình còn có hôn ước với Tạ gia, hiện tại con trai Tạ gia đã trưởng thành, nên đến lúc trả ơn, Ngữ Nhi còn nhỏ, mình cũng không nỡ để cho em ấy xuất giá, cho nên hôn nhân này chỉ có thể để mình thực hiện."
Tim Lý Hân Dao đột nhiên run lên, giống như bị đâm mấy nhát dao, đau đến khó có thể hô hấp. Cô kinh ngạc nhìn Dư Tâm Hoan, nửa ngày nói không ra lời, gió thổi qua bên tai, ánh mặt trời chiếu lên mặt, nàng đều cảm thấy giống như đao cắt, toàn thân đều đau.
Thấy cô thật lâu không có phản ứng, Dư Tâm Hoan ngồi dậy, giữa hai lông mày Lý Hân Dao lộ vẻ đau lòng, cô nắm chặt hai tay, cụp mắt ẩn nhẫn, khiến người ta đau lòng.
"Hân Dao? Cậu làm sao vậy?"
Lý Hân Dao ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Dư Tâm Hoan, chưa từng nghiêm túc nhìn cô ấy như lúc này, đáy mắt chỉ có bóng dáng của mình, nhưng nếu ánh mắt chính là trái tim con người, trong lòng cô ấy có mình, thật tốt biết mấy.
"Khi nào thì kết hôn?" Trái tim Lý Hân Dao tựa như bị cục đá khổng lồ đè nặng giống như hít thở không thông, nhưng cô vẫn bình thản như nước hỏi ra những lời này.
"Vẫn chưa biết, mình không có ý định cử hành hôn lễ, chỉ đi đăng ký kết hôn thôi." Dư Tâm Hoan thờ ơ trả lời, Lý Hân Dao khẽ cắn môi dưới, không biết như thế nào nói tiếp.
Lại trầm mặc một hồi, Dư Tâm Hoan cảm thấy Lý Hân Dao không đúng lắm, "Hân Dao, cậu thật sự không sao chứ?"
"Không sao, mừng cho cậu." Lý Hân Dao miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
"Đúng rồi, cậu muốn nói gì với mình vậy?"
Những lời đó còn có thể nói ra khỏi miệng sao? Lý Hân Dao nhịn xuống nước mắt mông lung, mặc dù trong lòng đã buồn bã như vậy, nhưng vẫn như cũ lại cười nói: "Cảm thấy có thể nói nhưng không nói."
"Cái gì vậy, mình muốn nghe cậu nói, mau nói đi."
Thật là tạo hóa trêu người, Lý Hân Dao bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hân Dao?" Dư Tâm Hoan cảm giác tâm trạng của cô có chút khác thường, nhưng lại không biết nguyên nhân.
Lý Hân Dao im lặng một lát, để cho mình chậm rãi bình tĩnh, cô thở ra một hơi thật sâu, treo lên nụ cười nhàn nhạt: "Thật ra mình cũng giống cậu."
"Hả? Cái gì giống mình?"
"Lăng gia cầu hôn Lý gia, mẹ và anh trai bảo mình mau chóng cho trả lời, bọn họ sẽ không ép buộc mình, nhưng mình cũng biết bọn họ cần lần liên hôn này."
Dư Tâm Hoan biểu cảm cứng đờ, cả người giống như hóa đá vậy, chỉ cảm thấy trong lòng lộp bộp một chút, giống như bị một kích gì nặng nề, đau đến cô ấy suýt chút nữa hít thở không thông.
Ánh mắt cô ấy tự do khắp nơi, hai tay không chỗ đặt, không biết nên đưa ra phản ứng gì.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới hỏi: "Ý của anh là, cậu phải gả cho Quốc Khâm?"
"Ừm, nếu như mình gật đầu, có thể sẽ trở thành con dâu trưởng của Lăng gia." Lúc nói ra những lời này, Lý Hân Dao vẫn ngóng nhìn Dư Tâm Hoan, ý đồ từ trên mặt không hề ý cười của cô tìm được chút gì đó, nhưng Dư Tâm Hoan chỉ ngơ ngác nhếch khóe miệng.
"Thì ra cậu cũng muốn lập gia đình ~ haizz ~ tại sao phụ nữ lại trốn không thoát số mệnh chứ." Ngoài miệng nói tiêu sái, trong lòng lại đang rỉ máu, Dư Tâm Hoan không biết mình tại sao lại có loại tâm tình này, có lẽ thay cho con gái thời đại này tiếc nuối than thở, cũng có chút không nỡ Lý Hân Dao cứ như vậy xuất giá.
" Trừ cái này, cậu không còn muốn nói gì khác sao? Tâm Hoan." Lý Hân Dao muốn nghe không phải những thứ này, Dư Tâm Hoan không ở trọng điểm, chẳng lẽ đời này chỉ có thể như vậy sao? Lý Hân Dao không cam lòng.
"Mình nên nói cái gì..." Lúc Dư Tâm Hoan nói những lời này, đầu cũng không ngẩng lên, đã không có dũng khí đối diện.
"Cậu hy vọng mình gả sao?" Lý Hân Dao muốn một câu, chỉ cần Dư Tâm Hoan nói một câu không muốn, không hy vọng, cô nhất định sẽ chống cự.
"Quyết định nửa đời sau của mình không nên nằm trong tay người khác, nếu chúng ta đều phải lập gia đình, mình chúc phúc cho cậu, cậu cũng chúc phúc cho mình đi."
Nghe như giận dỗi, lại hung hăng làm đau lòng Lý Hân Dao.
Đúng vậy, Tâm Hoan cũng đã quyết định lập gia đình, cô nói những lời này, hỏi những lời này lại có ý nghĩa gì đâu? Nếu là số mệnh, thì nhận mệnh đi.
Lý Hân Dao cũng hiểu, Tâm Hoan không thích mình, đáp án đã rõ như ban ngày.
Cô đã từng ảo tưởng, thì ra thật sự chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Nghĩ đến đây, cô thoải mái cười, tràn ngập bất đắc dĩ: "Cậu nói đúng, vậy chúng ta chúc phúc lẫn nhau đi, cảm ơn cậu Tâm Hoan."
"Cảm ơn cái gì?" Dư Tâm Hoan ngước mắt, chống lại ánh mắt nhịn đau của Lý Hân Dao, trong lòng có chút đau.
"Cảm ơn cậu đã nói với mình những điều này, cảm ơn những điều cậu đã cho mình..." Cô cảm ơn tất cả những gì Dư Tâm Hoan đã cho, cũng đủ để hồi tưởng lại những điều tốt đẹp cả đời.
"Cậu đừng nói như vậy, cảm giác như đang từ biệt vậy." Dư Tâm Hoan tâm tình sa sút tới cực điểm, nói cái gì cũng buồn bã.
Lý Hân Dao cười cười: "Chỉ cần cậu không nghĩ, giữa chúng ta sẽ không có từ biệt."
Chỉ cần cậu không nghĩ phân biệt, cho dù đã kết hôn, vẫn sẽ muốn gặp cậu.
Tâm Hoan, cả đời này, cậu có lẽ đều sẽ ở trong lòng mình.
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Nhóm trưởng bối bỏ lỡ nhiều năm như vậy, câu chuyện khi còn trẻ sẽ có chút ngược nhè nhẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]