🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Dư Tâm Hoan lấy lý do xuất ngoại học nghiên cứu sinh, kéo dài hôn sự, nhưng hai nhà Lý Lăng liên hôn đã truyền đi ồn ào huyên náo, thậm chí lên báo chí, đều nói hai người môn đăng hộ đối, duyên trời tác hợp, chỉ có đương sự tự mình biết là chuyện gì xảy ra.

Lăng Quốc Khâm là con trai trưởng của Lăng gia, đại công tử danh xứng với thực, nhưng từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, người cũng đôn hậu thành thật. Anh đẹp trai tuấn tú, cũng thích Lý Hân Dao rất nhiều năm, đối với cô nhất vãng tình thâm.

Thời đại đó, có thể lấy được người con gái trong lòng, đúng là không dễ. May mắn Lý gia là đại môn đại hộ, Lăng Quốc Khâm gần như không có trở ngại gì đã được đáp lại.

Hai nhà định ra hôn kỳ, hơn nữa công khai thời gian với bên ngoài.

Dư Tâm Hoan bởi vì nhớ thương người nhà, lại muốn ở trong nước chăm sóc em gái nhiều hơn, thường xuyên chạy giữa hai nước, thành tích chuyên ngành của cô ấy xuất sắc, khẩu ngữ lưu loát, rất được tán thành, bởi vì năng lực xuất chúng, liền có được độ tự do và tự tin nhất định.

Từ ngày đó sau khi nói ra chuyện kết hôn, cô ấy và Lý Hân Dao vẫn chưa gặp mặt. Lần này trở về, hai người hẹn gặp.

Còn đang rời ngõ, vẫn là cây cầu kia, chỉ là đã vào cuối thu, nơi này có vẻ có chút tiêu điều. Lý Hân Dao tóc thắt bím, mặc áo khoác ngắn mỏng manh, khoác váy nửa người, hai tay kéo túi xách, lẳng lặng đứng lặng, tư thế yểu điệu, vẫn động lòng người.

Trên cầu đá trải lên một lớp lá rụng khô vàng, tầm mắt của cô dừng ở trên cành cây trụi lủi, không biết suy nghĩ.

"Hân Dao ~"

Giọng nói quen thuộc người quen thuộc, Lý Hân Dao hơi quay đầu, lộ ra ý cười, "Tâm Hoan, cậu tới rồi ~" Những lời này gần như thành câu cửa miệng mỗi lần cô nhìn thấy Dư Tâm Hoan.

"Ừ, hôm nay muốn đi đâu?"

Bình thản hàn huyên và trao đổi, ai cũng không có đại hỉ đại bi.

"Muốn đi dạo ở khu phía Bắc của trường."

Dư Tâm Hoan dừng một chút, khẽ ừ một tiếng, không nói nữa.

Đó là nơi các cô lần đầu gặp nhau, Lý Hân Dao muốn cùng Dư Tâm Hoan dạo lại một chút, có lẽ lần này đi, về sau không còn cơ hội nữa.

Khu phía Bắc của Tuyên An, chủ yếu là khoa văn học, khoa nghệ thuật và khoa mỹ thuật, năm đó lễ kỷ niệm ngày thành lập trường liên hợp biểu diễn, có một tiết mục là đọc diễn cảm thơ, chủ nhiệm trường chọn sáu nữ sinh ưu tú nhất toàn trường tham gia, trong đó có Lý Hân Dao và Dư Tâm Hoan.

Vận mệnh giống như một sợi xích trói buộc hai người vốn bắn đại bác cũng không tới đến với nhau.

Các cô đã nghe qua tên của nhau, biết sự tồn tại của người này, nhưng chưa từng gặp nhau.

Lý Hân Dao mơ hồ nhớ rõ, ngày đó Dư Tâm Hoan đến muộn, sợ cô ấy tìm không thấy chỗ, ủy ban phụ trách tiết mục bảo cô ấy chờ ở cửa.

Ngày đó, Dư Tâm Hoan đạp xe đạp lạc đường ở khu phía Bắc, tìm rất lâu mới đến hội trường, khi cô ấy đi qua trước mặt Lý Hân Dao, ánh mắt hai người chạm nhau trong nháy mắt kia, các cô gần như đồng thời dựa vào trực giác nhận ra đối phương.

Đáng tiếc, Dư Tâm Hoan lúc ấy hấp tấp, chỉ lo nhìn Lý Hân Dao, hoàn toàn quên mất mình còn đang đạp xe, sau đó trực tiếp đụng vào bồn hoa...

Bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, nhưng giờ phút này Lý Hân Dao rốt cuộc cười không nổi nữa.

Trong sân trường luôn tràn ngập mùi hương của sách, cây hòe trước lễ đường vẫn nguy nga cao ngất như trước, khi Dư Tâm Hoan đạp xe đi qua nơi này, tốc độ chậm lại, thật muốn nhìn lại nơi này, tất cả chuyện xưa đều bắt đầu từ nơi này, cũng phải kết thúc từ nơi này sao?

Hôm nay các cô, luôn trầm mặc, xe Dư Tâm Hoan không có dừng lại, chỉ là vòng quanh lễ đường cùng cây hòe già cưỡi thêm hai vòng. Lý Hân Dao đỡ cô ấy, lần đầu tiên đưa tay ôm lấy eo cô ấy.

Chỉ muốn dựa vào một chút, cho dù chỉ có đoạn đường ngắn ngủi này. Khi cô ôm Dư Tâm Hoan, tất cả phong cảnh đều hóa thành màu đen trắng lướt qua trước mắt, cô không nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ phóng túng tưởng niệm và vọng niệm của mình.

Dư Tâm Hoan bất giác ưỡn thẳng lưng, khí lực trên chân suy yếu rất nhiều. Có chuyện gì vậy? Trong lòng co rút đau đớn, giống như muốn nghênh đón một hồi xa cách.

Đây là mấy năm qua, các cô lần đầu tiên tương đối không nói gì, trước kia Dư Tâm Hoan nói nhiều, Lý Hân Dao nói ít, nhưng vẫn sẽ cười, vui vẻ nghe Dư Tâm Hoan chia sẻ các loại chuyện, nhưng hôm nay, Dư Tâm Hoan cũng trầm mặc chiếm đa số.

Cưỡi hai giờ, Dư Tâm Hoan ngừng lại ở trong công viên, hai người ngồi ở dưới chòi nghỉ mát nghỉ ngơi, Lý Hân Dao nhịn không được mở miệng trước: "Tâm Hoan, cậu đã định ngày tổ chức hôn lễ chưa?"

"Vẫn chưa, mình muốn đi học anh ấy muốn quay phim, tốt nghiệp lại nói đi, dù sao bọn mình không làm hôn lễ, không vội."

"Ừm, mình..." Lý Hân Dao nắm chặt túi xách, bên trong để thiệp mời cưới, cô không muốn đưa ra ngoài, rồi lại hi vọng Dư Tâm Hoan có thể tới. Có lẽ quãng đời còn lại, các cô gặp một lần ít một lần, cho nên cho dù là hôn lễ của mình, cô cũng không muốn bỏ qua.

Dư Tâm Hoan cười khẽ, vươn tay về phía cô, "Lấy ra đi, nếu đã chuẩn bị xong tại sao không đưa cho mình?"

Luôn phải đối mặt, không phải sao?

Lý Hân Dao khô khốc cười cười: "Hi vọng cậu có thể tới." Nói xong cô lấy thiệp mời cưới ra, đưa qua.

"Ngày tốt như vậy, mình làm sao có thể vắng mặt." Cô ấy cúi đầu nhìn thiệp mời đỏ rực, tên của Lý Hân Dao và Lăng Quốc Khâm làm hai mắt đau nhói, cô ấy cũng không cười nổi nữa, chỉ vội vàng bỏ thiệp mời vào trong túi, thản nhiên nói: "Không còn sớm nữa, mình đưa cậu về nhé, mình cũng nên về rồi."

"Ừ, được ~" Mặc dù không muốn, mặc dù mỗi một khắc đều làm cho cô tham luyến, nhưng Lý Hân Dao biết, cô phải biến ẩn nhẫn thành một loại thói quen, biến đau lòng thành thái độ bình thường.

Đại lộ ngô đồng ở gần Lý gia, lá cây dần dần khô vàng, cả con đường phảng phất biến thành tranh sơn dầu, bóng Dư Tâm Hoan cùng Lý Hân Dao đạp xe chiếu vào trong cảnh sắc này.

Đến ngã tư cuối cùng của Lý gia, có một chiếc xe hơi đỗ lại, bên cạnh xe có một người đang đứng.

"Quốc Khâm?" Lý Hân Dao cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, khoảng cách hôn lễ còn có nửa tháng, theo lý thuyết trong khoảng thời gian này bọn họ không nên gặp mặt.

"Tâm Hoan, Hân Dao ~" Lăng Quốc Khâm cười cười, cao cao gầy gầy mang theo một cặp mắt kính, luôn là một dáng vẻ văn nhân, trông có vẻ ốm yếu.

"Ừm, Quốc Khâm ~" Dư Tâm Hoan không có ý cười, chỉ cảm thấy mình nên rời đi, "Hai người nói chuyện đu, mình đi trước."

"Tâm Hoan ~" Lý Hân Dao muốn giữ ở lại, lại tìm không thấy lý do, chỉ có thể nhìn bóng lưng kiên quyết của cô ấy, dần dần biến mất ở cuối đường.

Lăng Quốc Khâm liều lĩnh đến đây cũng lấy hết dũng khí, anh thật lòng thích Lý Hân Dao, cho nên không muốn có chút giấu diếm, nếu như đợi đến sau khi kết hôn lại nói, thì đã muộn.

Có lẽ trước khi hết thảy không có kết cục đã định, còn có thể cho cô lựa chọn đường sống.

"Hôm nay anh tìm em có chuyện gì sao?"

Lăng Quốc Khâm gật đầu, "Đi dạo một chút được không?"

"Được."

Hai người đi trong công viên kiểu mở gần Lý gia, bên kia ít người, nói chuyện thuận tiện. Đi tới một cái ghế dài bên cạnh, Lăng Quốc Khâm dừng bước, anh dùng ống tay áo lau mặt ghế sạch sẽ, "Hân Dao, em ngồi đây đi."

"Cảm ơn."

Lăng Quốc Khâm không có ngồi xuống, mà ngồi xổm ở bên cạnh Lý Hân Dao, hơi hơi nhìn lên cô, tựa như nửa quỳ vậy.

"Sao anh lại ngồi xổm thế, đứng lên cùng ngồi đi."

Anh lắc đầu, "Hân Dao, anh có một chuyện muốn nói rõ với em, nếu như anh không nói có thể sẽ làm chậm trễ em cả đời, anh thật sự không vượt qua được cái hố trong lòng kia."

"Hửm? Sắp kết hôn rồi còn có chuyện gì muốn nói?" Lý Hân Dao nhìn xuống anh thật sự không được tự nhiên, "Anh ngồi bên cạnh em mà nói."

"Ừ ~" Sắc mặt Lăng Quốc Khâm có chút luống cuống, mặt cũng bất giác đỏ lên.

"Rốt cuộc là chuyện gì?"

Anh khẽ cắn môi, hai mắt nhắm chặt, "Anh cái đó... cái đó... thật ra thân thể vẫn không tốt, cái đó cũng không được."

"Cái đó không được?" Lý Hân Dao không hiểu ý của anh, "Cái đó không được là cái gì?"

Lăng Quốc Khâm đỏ mặt, loại chuyện này phải mở miệng như thế nào mới tốt, Hân Dao dù sao vẫn là một cô gái chưa xuất các, anh sốt ruột không biết nên nói như thế nào.

Lý Hân Dao thấy biểu cảm và phản ứng của anh, đoán được vài phần, thử dò xét nói: "Ý của anh là... chính mình không có khả năng sinh sản?"

"Không, không biết có hay không, dù sao không tốt lắm, cho nên em gả cho anh là sẽ không hạnh phúc." Lăng Quốc Khâm nói xong hận không thể chui vào cái lỗ, tôn nghiêm đàn ông quét rác, nhất là ở trước mặt cô gái mình thích, nói những thứ này thật sự là mất hết mặt mũi.

Lý Hân Dao phản ứng bình thản, bình tĩnh thần kỳ, cô chỉ là bình tĩnh hỏi: "Làm sao anh biết mình có vấn đề này?"

"Chỉ có em hai biết, vẫn là em ấy cổ vũ anh tới nói với anh."

"Quốc Thao?"

"Ừm, vốn anh cũng không biết, chính là sẽ... luôn nhớ em, nghĩ không kiềm chế được, trong lòng suy nghĩ nhanh, thân thể lại... Mấy ngày hôm trước đi làm kiểm tra tiền hôn nhân, phát hiện vấn đề, bác sĩ thậm chí cho anh thử thuốc, cũng rất khó. Hân Dao, em không phải là một người đàn ông hoàn chỉnh, hiện tại em hối hận còn kịp, xin lỗi." Lăng Quốc Khâm trong mắt đầy áy náy, khi nói những lời này trong mắt có nước mắt.

Lý Hân Dao nhẹ ấn đầu vai anh, vỗ vỗ, chính mình đứng lên lâm vào trầm tư.

Thật sự là ông trời trêu ngươi, gặp phải loại chuyện này, cô bỗng nhiên không biết nên vui hay nên buồn. Nếu như bởi vì vấn đề sức khỏe của anh dẫn đến không có cuộc sống vợ chồng đối với cô mà nói cầu còn không được, đáng tiếc không thay đổi được hiện trạng gì.

"Hân Dao, nếu em đồng ý, tôi có thể đơn phương đưa ra quyết định hối hôn, cứ nói là vấn đề của mình, nhưng danh dự của em vẫn sẽ bị tổn hại."

Trầm mặc một lúc lâu, Lý Hân Dao quay đầu nói với anh: "Hôn lễ đã công bố, hai nhà Lăng Lý mất mặt không dậy nổi, chuyện liên quan đến hai gia tộc sao có thể nói hối là hối, sức khoẻ không tốt thì đi trị, trị không hết cũng phải nghĩ cách có em bé."

"Ý của em là?"

Lý Hân Dao nhíu mày, êm tai nói: "Sau khi kết hôn chúng ta đi Mỹ đợi một thời gian, nơi đó chữa bệnh trình độ dẫn đầu thế giới, cho dù muốn có con cũng không phải nhất định phải dùng  phương thức truyền thống, chúng ta là đại phòng, nếu như không có con lại sẽ dẫn phát các loại áp lực và phiền toái."

Ngoài ra, Lý Hân Dao còn có lòng riêng, đó chính là Dư Tâm Hoan cũng ở Mỹ, có lẽ có cơ hội gặp mặt?

"Cảm ơn em, Hân Dao, cảm ơn em vẫn đồng ý ở bên anh." Lăng Quốc Khâm nắm chặt tay của cô, cảm động đến rơi nước mắt, càng cảm động với sự bình tĩnh cùng bao dung của cô, anh thậm chí cảm thấy hổ thẹn, cảm thấy mình không xứng với cô.

Anh có tài đức gì chứ? Chỉ có thể dốc hết cả đời đi bảo vệ cô, yêu cô.

Mặt trời chiều ngã về tây, trong tứ hợp viện có một bức tranh, Dư Tâm Ngữ đang sáng tác, thiên phú hội họa của cô nàng cực cao, bất kể là phác họa hay là tranh sơn dầu, đều dễ như trở bàn tay, ngoại trừ trình độ chuyên nghiệp, cô nàng luôn có thể tùy thời tùy chỗ hấp thu linh cảm của thiên nhiên và cuộc sống, khiến cho tất cả phong cảnh dưới ngòi bút của cô nàng đều trở nên sống động như thật.

"Đang vẽ gì đấy?" Dư Tâm Hoan đặt xe đạp xuống, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đi về phía Dư Tâm Ngữ, tất cả lo lắng, khi nhìn thấy em gái, đều được xua tan.

"Chị đến xem sẽ biết." Dư Tâm Ngữ vừa lúc thu xong một nét cuối cùng, cô nàng hài lòng nhìn người trong tranh, thật sự là cảnh đẹp ý vui.

Dư Tâm Hoan ném đi ánh mắt tò mò, tại một khắc nhìn thấy bức họa kia, nụ cười đọng lại, cảm giác đau đớn trong lòng lại xuất hiện.

Người trong tranh chính là Lý Hân Dao, tuy rằng cô không ở trước mắt, nhưng Dư Tâm Ngữ dựa vào hiểu biết và quen thuộc của mình đối với Lý Hân Dao, mỗi một nét bút đều phác họa ra thần vận và khí chất của cô.

"Vẽ rất đẹp." Dư Tâm Hoan không nhịn được tán thưởng, giống như Lý Hân Dao đang đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy thậm chí muốn đưa tay chạm vào, nhưng người trong tranh là ảnh dừng, chỉ có nụ cười nhàn nhạt kia, tái hiện người trong lòng cô ấy.

"Chuẩn bị tặng cho chị Hân Dao làm quà cưới, chị thấy được không?"

Dư Tâm Hoan yêu thích không buông tay, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm: "Ngữ Nhi, tặng cho chị đi, em vẽ lại một bức khác."

"Hả?" Dư Tâm Ngữ vẽ trọn vẹn hai ngày mới hoàn thành.

Dư Tâm Hoan nhìn bức họa, mất mát nói: "Chị cũng không có ảnh chụp của cậu ấy, giữ lại cũng coi như là một niệm tưởng đi."

"Sao chị không hỏi chị Hân Dao lấy một tấm?"

"Không cần thiết, chỉ thích bức tranh này của em thôi, bút của em nhan sắc của cậu ấy, có bức ảnh nào quý giá tốt đẹp hơn bức tranh này?"

"Được rồi được rồi, ta vẽ lại, cái này tặng cho chị đấy."

"Cảm ơn em, Ngữ Nhi, vẽ ra Hân Dao đẹp như vậy." Dư Tâm Hoan nhìn bức tranh, lộ ra nụ cười dịu dàng.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tình huống này của hai người quả thật không tiện tiết lộ với người khác, cũng rất bất đắc dĩ. Thời đó, quả thật rất khó khăn.

Thật ra Tâm Hoan căn bản không ý thức được xu hướng tình cảm của mình, cho nên nhị tiểu thư hậu kỳ phản ứng chậm chạp giống ai đây? Giống ai đây?

Di truyền của dì thiệt là mạnh mẽ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.