Bữa trưa không khí có chút nghiêm trọng, vốn nên là chúc mừng ngày tốt nghiệp của thiên kim Lý gia Lý Hân Dao, người trên bàn cơm lại không hề có nụ cười. Lý gia vốn là thư hương thế gia, tổ tiên từ văn trên trăm năm, đến đời này Lý phu nhân Hướng Hân Nghi tự nghĩ ra nhãn hiệu trang sức"Lý Thị Phu Nhân", bước lên con đường kinh doanh.
Hướng gia tòng quân, Lý gia tòng văn, Hướng Hân Nghi tận dụng tài nguyên khắp nơi, trở thành truyền kỳ trong giới kinh doanh. Tầm nhìn của bà rất rộng, con đường gầy dựng sự nghiệp cũng bắt đầu từ nước Mỹ, hiện tại thị trường nước ngoài ổn định, bà muốn thâm nhập vào thị trường trong nước, lại bị cản trở nặng nề.
Thương hiệu trang sức trong nước ngày càng thuần thục, rất nhiều người nhận ra thương hiệu lâu đời của quốc gia, trình độ tiếp nhận đối với Lý Thị Phu Nhân không cao, muốn thành công vào thị trường, nhất định phải có người dẫn đầu, liên kết tài nguyên thương giới, tìm kiếm người đại diện thích hợp, đầu tư quảng bá rất nhiều.
Chủ tịch của "Lý Thị Phu Nhân" là Hướng Hân Nghi, con trai Lý Tân Bình làm tổng giám đốc, con gái Lý Hân Dao không có chức vị gì. Vốn dĩ Lý Hân Dao sau khi tốt nghiệp đại học ra nước ngoài học thiết kế trang sức, coi như là làm hết sức mình cho việc làm ăn của gia tộc, nhưng mẹ muốn cho cô về sau cùng anh trai tiếp quản công ty, cô bất đắc dĩ ở đại học liền chuyển sang chuyên ngành quản lý.
Một bàn sơn hào hải vị, ai cũng không có khẩu vị tận hưởng, Hướng Hân Nghi nhìn thoáng qua Lý Tân Bình, làm ánh mắt ý bảo, anh khó xử nhìn về phía em gái, khó có thể mở miệng.
Lý Hân Dao sớm đã nhận ra được bữa cơm này không bình thường, mỗi người đều muốn nói lại thôi, cô buông đũa xuống, nhàn nhạt cười nói: "Anh trai muốn nói cái gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là..."
"Là Lăng gia cầu hôn sao?" Lý Hân Dao nói ra lời anh nói không nên lời, Lý Tân Bình và Hướng Hân Nghi nhìn nhau, lại kinh ngạc nhìn cô, "Sao em biết?"
Lý Hân Dao cười nhạt: "Quốc Khâm đã nói với em rồi, mẹ và anh không cần khó xử như vậy."
"Dao Dao, Quốc Khâm thích con cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng cũng phải xem con thế nào, mẹ tuyệt đối sẽ không dùng hạnh phúc của con hoàn thành liên hôn, nếu như con không muốn xuất giá, mẹ tuyệt đối không miễn cưỡng con."
"Đúng đúng, anh cũng nghĩ như vậy, đại tiểu thư Lý gia của chúng ta không cần chịu bất kỳ ấm ức nào, em không cần có áp lực, thật ra anh và mẹ chỉ là muốn hỏi thử suy nghĩ của em, cho Lăng gia một câu trả lời thuyết phục."
Lý Hân Dao mặt không đổi sắc, những lời này phảng phất không có tạo cho cô bất kỳ ảnh hưởng gì, hôm nay xảy ra cục diện này, cô cũng bất ngờ.
Hướng Hân Nghi biết rõ liên hôn là phương thức tốt nhất đối với hai nhà Lăng Lý, Lăng gia cần tài chính của bà, bà cần Lăng gia làm người thúc đẩy, giúp bà ăn thị trường trong nước.
Nhưng mấy năm nay vì làm kinh doanh, thời gian làm bạn với con gái thật sự quá ít, ném một mình cô ở trong nước, nhưng Lý Hân Dao trưởng thành sớm, so với đứa trẻ bình thường hiểu chuyện sớm hơn, tính tình lại không buồn không vui, không tranh không đoạt, khiến cho người ta đau lòng.
Nếu con gái nói không, bà thà từ bỏ kế hoạch chiến lược của công ty, cũng sẽ không chôn vùi hạnh phúc của cô.
"Dao Dao, mẹ muốn biết Quốc Khâm đối với con thế nào? Những lời đồn đãi ở trường chúng ta đã nghe qua, nhưng vẫn là muốn từ chính miệng con nghe ý nghĩ chân thật nhất."
"Nghe nói con từ chối tất cả người theo đuổi, chỉ có Quốc Khâm tìm con, con sẽ đồng ý?"
Hai mẹ con tuy rằng không thường xuyên ở trong nước, nhưng trường học và hội đồng quản trị đều có người của Lý gia, chuyện Lý Hân Dao ở đại học bọn họ đều có nghe thấy.
Nói đến Lý Hân Dao, Đại học Tuyên An không ai không biết không ai không hiểu, cô được nam sinh bình chọn là "Nữ sinh hoàn hảo", mỗi học kỳ nhận được thư tình, nhiều đếm không xuể, ký túc xá nữ sinh thường xuyên vang lên một câu nói chính là "Hân Dao lại nhận được thư tình rồi!" Mỗi bạn cùng phòng thậm chí đều thay người khác nhận thư tình chuyển giao cho Lý Hân Dao.
Tính cách cô dịu dàng, đối nhân xử thế khiêm tốn, luôn luôn nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân lộ ra hàm dưỡng tiểu thư khuê các, giữa hai lông mày lộ ra khí vận thi thư khí tự hoa, bất kể là dung mạo hay khí chất, thậm chí là thành tích, cô đều là ở vị trí người khác xa không thể với tới.
Người biết thân phận của cô rất ít, cô rất khiêm tốn cũng không khoe khoang, ưu tú không phô trương, luôn bình thản như nước, nhìn thấy cô sẽ có kiểu hướng tới năm tháng tĩnh lặng.
Khiến người ta kính nể nhất chính là, sự tôn trọng và thiện ý của cô đối với mỗi người theo đuổi, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Mỗi lần nhận được một bức thư tình, cô đều mở ra xem một lần, sau đó trả lại nguyên vẹn, ở mặt sau phong thư viết một câu: "Cảm ơn bạn học, xin lỗi".
Từ chối đơn giản có lực lại không mất đi dịu dàng, khiến người ta hãm sâu trong đó không cách nào tự kiềm chế, nhưng càng muốn tiếp cận cô, lại càng không cách nào đạt được. Bốn năm đại học, Lý Hân Dao chưa từng yêu đương, cho đến năm tư đại học cùng đại thiếu gia Lý Quốc Khâm có chút tin đồn, những lúc khác đều là cùng bạn thân Dư Tâm Hoan của mình.
Nói đến Dư Tâm Hoan, cô ấy là một nữ sinh có tiếng khác của đại học Tuyên An, cũng là đối tượng trong lòng đông đảo nam sinh. Chỉ là tính cách Dư Tâm Hoan mạnh mẽ, phương thức xử lý thư tình hoàn toàn tương phản với Lý Hân Dao, cô ấy sẽ trực tiếp xé bỏ ném vào thùng rác, hoàn toàn đoạn tuyệt niệm tưởng của người khác.
Cô ấy quả cảm cương nghị, khi khí thế mở rộng, không nam sinh nào dám trêu chọc. Đương nhiên, trừ lần đó ra, chính là thành tích của cô ấy trực tiếp có thể được cử đi học ở Mỹ, mà khi đó một trường đại học nào đó ở Mỹ chỉ trúng tuyển ba người ở Trung Quốc, Dư Tâm Hoan chính là một trong số đó.
Bốn năm ở vườn trường, thoáng qua rồi biến mất, đối với Lý Hân Dao mà nói, cũng không phải là kết thúc, nên là cuộc sống cô bắt đầu, nhưng bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh quẫn bách này. Trong lòng cô rất rõ ràng, Lăng gia cần Lý gia, nhưng Lý gia cũng rất cần Lý gia hỗ trợ, đều cần liên hôn thương nghiệp, cuối cùng rơi vào trên người mình.
Cô nhẹ nhàng lau khóe miệng, đứng lên khỏi bàn ăn, cười khẽ với Hướng Hân Nghi: "Mẹ, anh, đừng lo lắng, trong vòng ba ngày, con sẽ cho hai người câu trả lời."
Tất cả quyền lựa chọn đều ở trong tay mình, chuyện cả đời, Lý Hân Dao sẽ không qua loa, cô nghĩ rất rõ ràng, đi muốn đáp án, nếu như đã định không có duyên, cô liền thản nhiên chấp nhận vận mệnh của mình.
Chạng vạng tối, Lăng gia tứ hợp viện, ánh sáng mờ chiếu lên tường, cây vải đã kết quả, Dư Tâm Ngữ đứng trên thang gỗ kiểm tra tình hình trái cây.
Ánh sáng hoàng hôn chiếu lên khóe miệng chứa đầy ý cười của cô nàng, cô nàng phát hiện có trái đã chuyển màu, cảm thấy hơi phấn khích, "Chị ơi, quả đỏ có phải là có thể ăn phải không?"
Dư Tâm Hoan vẫn chuyên chú vịn thang đáp: "Phải đỏ sẫm mới được, bây giờ còn chưa hoàn toàn đến mùa, chắc chắn vừa chua vừa chát, xuống trước đi, muốn ăn thì chị ra ngoài mua cho em."
"Không cần, mua thì còn ý nghĩa gì chứ, tự mình kết mới ngon."
"Vậy em hái một cái nếm thử xem, nếu như em không sợ chua."
Dư Tâm Ngữ do dự một hồi, cô nàng là sợ nhất chua, nếu như vẫn chưa chín sẽ lãng phí, thật đáng tiếc. Cái cây này là khi còn bé cô nàng cùng chị gái trồng, là thứ cô nàng trân quý nhất, không đành lòng lãng phí dù chỉ một chút.
Suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định trước nhẫn nhịn, "Em sẽ nhịn lại một tuần, đi xuống trước."
"Chậm thôi, nhất định phải chậm thôi." Cây tuy rằng không cao, nhưng Dư Tâm Ngữ là nâng ở trong lòng bàn tay Dư Tâm Hoan mà lớn lên, cô ấy coi em gái như báu vật, phải bảo vệ cẩn thận.
"Em biết rồi."
Làn váy nhẹ nhàng bay, Dư Tâm Ngữ cẩn thận từng li từng tí đạp đến ô cuối cùng, Dư Tâm Hoan dìu đỡ cô nàng, cô nàng bướng bỉnh nhảy một cái, nhào vào trong lòng Dư Tâm Hoan, suýt nữa đẩy ngã cô ấy.
"Cái lưng già của chị sớm muộn gì cũng bị em làm gãy." Dư Tâm Hoan vuốt vuốt thái dương sợi tóc, ý cười nồng đậm, từ nhỏ đến lớn cô ấy đều nuông chiều em gái, có cô ấy che chở cho tới bây giờ không ai dám bắt nạt Dư Tâm Ngữ, dù là hàng xóm bạn học nói một câu nặng lời, Dư Tâm Hoan đều sẽ đứng ra bảo vệ.
"Chị mới bao lớn chứ, còn chưa có kết hôn nữa, sao lại thành cái lưng già rồi." Dư Tâm Ngữ cố ý khẽ nhéo một cái, ai ngờ Dư Tâm Hoan quá mức ngứa, suýt chút nữa lên chân đạp người, Dư Tâm Ngữ nhanh như chớp trốn về trong phòng.
Dư Tâm Hoan bất đắc dĩ xoa xoa cái lưng, con nhóc này càng ngày càng làm càn!
Cô ấy khiêng thang đặt ở chỗ cũ, khi trở lại nhà chính, cha Dư Phong vẻ mặt nghiêm túc, Dư Tâm Ngữ đứng ở một bên không rõ nguyên do, ông nhìn Dư Tâm Hoan một cái, nghiêm mặt nói: "Hai chị em các con theo ta đến thư phòng một chút." Dứt lời ông khập khiễng đi trước.
Dư Tâm Ngữ vừa định đi cùng thì bị Dư Tâm Hoan kéo lại, "Em đi làm soạn bài đi, chị đi là được rồi."
"Nhưng ba bảo hai chúng ta cùng đi mà." Cô nàng thì thầm.
"Không sao, có chị lo, ngoan, đi đi." Dư Tâm Hoan vỗ nhẹ đầu vai cô nàng, chắc chắn nói.
Dư Tâm Ngữ từ nhỏ đã sợ ba, nhưng bất cứ lúc nào chỉ cần chị gái đi ra gánh vác, cô nàng liền không lo lắng gì nữa.
Dư Phong xuất thân từ quân đội, từng theo cách mạng đánh trận, từng giết giặc, trong một trận chiến đã bị đạn bắn xuyên qua đầu gối, bị khập khiễng ở một chân. Tình hình chiến sự lúc đó rất khốc liệt, họ bị địch tấn công bằng lựu đạn, là đại đội trưởng dùng thân mình che chắn cho một phát đạn chí mạng, cứu sống ông và một chiến hữu khác là Tạ Thành.
Vị đại đội trưởng kia có một đứa con mồ côi, sau khi chiến tranh kết thúc gửi cho Tạ Thành nuôi, đổi tên thành Tạ Hướng Nguyên. Ông và Tạ Thành vì báo đáp ân tình của đại đội trưởng, khi con gái còn nhỏ đã chỉ hôn cho Tạ Hướng Nguyên, hai nhà Tạ Dư đã có hôn ước 20 năm.
Dư Tâm Hoan biết chuyện này, cũng đoán định sớm muộn gì cũng phải đối mặt, có thể khó ở chỗ, năm đó Dư Phong không nói gả cô con gái nào, vợ mất sớm, hai đứa con gái đều sinh ra xinh đẹp động lòng người, con gái nhỏ còn đang đi học, con gái lớn đã tốt nghiệp, mặc kệ lúc nào kết hôn, cũng phải cho Tạ gia một câu trả lời thỏa đáng.
Ông châm một điếu thuốc, ngồi ở thư phòng, nhìn ảnh chụp cũ của đại đội trưởng trên bàn, buồn mãi không thôi. Loại ân tình này, cả đời này ông cũng không thể báo đáp, chỉ có thể thực hiện lời hứa của mình.
"Ba~" Dư Tâm Hoan sau khi đi vào tự giác đóng cửa lại.
"Tiểu Ngữ đâu?"
"Em ấy bận rồi, bài tập ở học viện sư phạm không chỉ là kiến thức trong sách giáo khoa, ba nói với con là được rồi, không cần em ấy ra mặt."
Dư Phong nhướng mày, phát hiện ánh mắt cô ấy giống như có loại lực xuyên thấu, nhắm thẳng vào trái tim mình, "Con đoán được ba muốn nói gì rồi?"
"Vì hôn ước với Tạ gia phải không ạ?" Dư Tâm Hoan thản nhiên hỏi.
"Các con đều đã trưởng thành, con trai trưởng Tạ gia Tạ Hướng Nguyên cũng sắp đến tuổi kết hôn, lần trước lão Tạ nói với ba, ba muốn thương lượng với hai chị em con..."
"Cũng không có gì để thương lượng, cuộc hôn nhân này con sẽ là người kết hôn, những chuyện khác ba không cần nói nhiều với Ngữ Nhi, con cũng không hy vọng em ấy biết chế độ hôn nhân bảo thủ như thế hệ trước."
"Con nói cái gì?" Dư Phong nhíu mày, mặc dù đã qua 50, uy nghiêm của quân nhân không hề giảm, "Nó không hiểu con không biết sao? Mạng của ba là do đại đại trưởng cứu được, làm người phải biết ơn báo đáp, huống chi là ơn cứu mạng."
"Ba cũng không cần lúc nào cũng trói buộc đạo đức, con gả cho anh Hướng không có nghĩa là trả ơn, con không gả cũng không có nghĩa là vong ân phụ nghĩa, nhưng bà với chú Tạ bên kia, đều cho rằng đây là một cách trả ơn cũng không sao, con vừa mới cũng nói rồi con sẽ người kết hôn, nhưng xin để cho chuyện của thế hệ trước của ba kết thúc ở chỗ chúng con, đừng có tạo áp lực đến Ngữ Nhi nữa." Dư Tâm Hoan ngữ khí mạnh mẽ, cô ấy từ trước này độc lập tự chủ, tư tưởng tiến bộ cởi mở, cô ấy chuyển sang tâm lý học có chút thành tựu, nên nhìn thấy rất nhiều sự việc.
Dư Phong mặc dù tức giận thái độ của cô ấy, nhưng cũng không cách nào phản bác, con gái lớn lên không khỏi chính mình, ông biết mình không thể chi phối được Tâm Hoan, cô con gái này thật sự ưu tú, cô ấy dùng thực lực và tài năng của mình cố gắng dành được tự tin.
"Chuyện này là tâm nguyện cuối cùng của ba và lão Tạ."
"Được, như vậy xin ba cũng đồng ý với con một chuyện, cuộc sống sau này Ngữ Nhi đi như thế nào, do chính em ấy quyết định, em ấy thích ai, gả cho ai, có muốn kết hôn hay không, có sinh con hay không, ba cũng đừng phản đối, con hi vọng em ấy có thể có được tự do tuyệt đối."
"Được, ba đồng ý với con."
Khóe miệng Dư Tâm Hoan nhếch lên một vòng cong, "Cảm ơn ba, con đi ra ngoài đây ạ."
Bước đầu tiên hoàn thành, bước tiếp theo hẳn là ở chỗ Tạ Hướng Nguyên, Dư Tâm Hoan trong lòng sớm đã có kế hoạch, nếu tránh không thể tránh, liền đối mặt. Cô ấy chỉ đồng ý kết hôn, không đồng ý cái khác, hôn nhân có rất nhiều phương thức, không phải nhất định phải trải qua như người đời nhận thức.
Huống chi hai nhà vẫn là thế giao, cô ấy ít nhiều quen thuộc với Tạ Hướng Nguyên, anh có thể cũng không thích cô ấy, Dư Tâm Hoan có nhớ rõ lần trước nhìn thấy Tạ Hướng Nguyên, anh cùng em gái không có quan hệ huyết thống Tạ Uyển Minh tương tác rất vi diệu.
Dư Tâm Hoan đi vào trong sân, nhìn trời chiều xa xa, khẽ nhếch khóe miệng.
Trong phòng, điện thoại bàn vang lên, Dư Tâm Ngữ nhận trước, sau đó hướng ra phía ngoài kêu lên: "Chị ơi, chị Hân Dao gọi đến này."
Dư Tâm Hoan chuyển mắt, cười càng thêm rực rỡ, "Đến đây~"
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện của nhóm trưởng bối đến rồi đây!! Lại nhìn trưởng bối lúc còn trẻ, nhìn mẹ của nhị tiểu thư sống trong lời thoại, có chút cảm giác vi diệu ~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]