🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Đó là một bể cá trong suốt, rong rêu tươi mát rêu rao dưới đáy nước, đá trang trí nhiều màu sắc tăng thêm một chút dễ chịu; cá sinh động, ngao du trong nước, trong bể thủy tinh phản chiếu ra một thế giới nho nhỏ vi diệu, tựa như áp súc thế giới đáy biển, mỹ lệ mộng ảo.

Mỗi một vật trang trí bên trong, mỗi một viên đá vụn, thậm chí tô điểm cho vỏ sò, rong rêu trong đó, đều là Tân Nhiên tự tay chọn lựa, hai ngày nay cô ấy đi sớm về trễ, ở bờ biển tìm kiếm tìm kiếm, bên trong còn cất giấu trái tim của cô ấy, chỉ là không biết Hải Dụ có thể phát hiện hay không.

Bể cá không lớn, hai tay cầm vừa vặn, Hải Dụ yêu thích không buông tay, chỉ riêng thế giới vi cảnh quan này, cô ấy đã có thể đánh ra thiên kỳ bách quái dưới đáy biển.

"Cô tự làm à?"

Tân Nhiên gật đầu, "Bên trong có 33 chủng loại khác nhau, cũng có thể sống ở nước ngọt, về sau thay nước bình thường là được, ngộ nhỡ ngày nào đó nuôi chết, thì vứt đi."

Hải Dụ nhíu mày: "Hôm nay Hồng kết hôn còn là sinh nhật tôi, có cái gì mà chết không chết chứ?"

"Phì, tôi nói sai, xin lỗi xin lỗi." Tân Nhiên vội che miệng làm động tác bịt miệng.

"Nhưng cái này thật đúng là xinh đẹp, tôi rất thích, cám ơn cô."

Hải Dụ tươi cười dịu dàng nâng lên, bất chấp những thứ khác, trước tiên đưa bể cá về phòng, thứ này không cẩn thận sẽ đổ hoặc vỡ, cô ấy phải cẩn thận.

Bầu trời trên hải đảo, dù sao cũng tinh khiết hơn so với trên đất liền, sao đầy trời, giống như ngân hà rơi xuống nhân gian, phản chiếu trên mặt biển.

Nghi thức đơn giản, ấm áp gặp nhau, tâm trạng mọi người vào ngày này đều trở nên đặc biệt. Cởi váy xuống, Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục mặc quần đùi áo ngắn, hai người đi chân trần trên bờ biển, tùy ý cát mịn nhẹ vỗ về bàn chân, nước biển đập vào mắt cá chân.

Liễu Tư Dực nắm tay Lăng Thiên Dục, nhìn về phía xa xa, trên mặt biển lác đác đèn đuốc lóe lên, trong bình tĩnh lộ ra ngọt ngào, chỉ có nhiệt độ trong lòng bàn tay, giống như lúc trước, khiến nàng cảm thấy kiên định, hạnh phúc.

"Thật không nghĩ tới có một ngày, có thể nắm tay chị đi trên bờ biển, đạp nước, cả đời này tất cả những điều không thể đều đã xảy ra." Liễu Tư Dực không khỏi cảm khái, đã từng hy vọng xa vời thực hiện, sợ hãi khắc phục, viên mãn đến không chân thật.

Lăng Thiên Dục nghiêng đầu, nhịn không được vuốt ve cằm nàng, "Em cảm thấy khắc phục nước, cùng với ở bên chị đều là chuyện đời này không thể sao?"

"Trước kia đều cảm thấy như vậy, đến bây giờ cũng có chút không thể tin được." Liễu Tư Dực nói xong nắm chặt tay cô.

"Này này này, kết hôn cũng đã kết rồi, Liễu tiểu thư cũng không thể đổi ý."

"Đổi ý? Em cầu hôn em làm sao có thể đổi ý." Liễu Tư Dực đẩy cát trong nước cạn, như có điều suy nghĩ.

Lăng Thiên Dục phát hiện nàng có chút thất thần, "Đang suy nghĩ gì vậy?"

"Không... có gì..." Hai tay nàng đặt ở phía sau, đi về phía trước vài bước, ngoái đầu lại cười, ngoắc ngoắc ngón tay, Lăng Thiên Dục rất tự nhiên mà bỏ tay vào, bị nàng nhẹ kéo.

"Nói đi, nữ nhân, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì."

Ánh trăng như thế, trên khuôn mặt có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng của Liễu Tư Dực xẹt qua ý cười, nàng do dự một lát, vẫn quyết định hỏi ra.

"Thiên Dục, chị muốn có con không?"

"Con hả?" Lăng Thiên Dục dừng một chút, lại nói tiếp đồng lứa bọn họ này, đều còn chưa có kết hôn sinh con, nhưng sinh con nuôi con là chuyện cả đời, hao phí thời gian và tinh lực quá nhiều, cô thật đúng là chưa có nghĩ tới vấn đề này.

"Em muốn?" Cô hỏi ngược lại Liễu Tư Dực.

"Có một đứa bé trông có vẻ viên mãn hơn một chút, hơn nữa gen của chị tốt như vậy, không có con thì có chút đáng tiếc, nếu như chị muốn, em có thể sinh, nhưng mà..."

"Em đừng nhưng nhị gì hết, thứ nhất nhóm máu của em không thích hợp sinh con, thứ hai thân thể của em chịu qua vết thương lớn như vậy, chị không thể nào lại để cho em đến quỷ môn quan lần nữa, thứ ba chị không đồng ý quan điểm của em, sao lại nói gen tốt không có còn thì đáng tiếc, đã là thời đại nào rồi, tư tưởng còn cũ như vậy?"

"Đó không phải là gia tộc lớn Lăng gia các chị, em nào biết chị có nghĩ hay không, chúng ta đều là phụ nữ, em sợ chị sẽ có tiếc nuối."

"Có em mới sẽ không có tiếc nuối, hiện tại chỉ muốn em thôi, tạm thời không muốn con cái gì hết, hai người cũng rất viên mãn, chị còn chưa có trải qua đủ thể giới hai người, chẳng lẽ em nhẫn tâm để con cái tới quấy rầy chúng ta? Chị đây sẽ tranh giành tình cảm, lòng chiếm hữu của phụ nữ hiểu biết một chút."

Liễu Tư Dực hơi nhướng mày, ôm cô vào lòng, "Em giống chị, có thể còn sâu hơn chị, chỉ muốn chị cũng chỉ muốn chị có được."

"Vậy thì đừng nghĩ gì nữa, nghĩ đến chị là được rồi."

Dưới ánh trăng, hai thân ảnh đan vào nhau, triền miên hạnh phúc, dựa sát vào nhau. Liễu Tư Dực là may mắn, chùm ánh sáng trong sinh mệnh kia vĩnh viễn chiếu rọi vì cô, Lăng Thiên Dục cũng là hạnh phúc, sau khi mất đi tất cả, cô có thể một lần nữa có được.

Yêu có thể làm cho người ta cảm thấy có được cả thế giới, yêu cũng có thể làm cho người ta tiếc nuối đến tận xương tủy.

Sân thượng tầng cao nhất của nhà nghỉ, Hải Dụ đối diện bể cá bắt giữ những khoảnh khắc tinh tế. Cô ấy tập trung điều chỉnh ống kính, hoàn toàn không nhận ra rằng Tân Nhiên đang đứng ở vị trí cửa sổ lồi trong phòng, lặng lẽ quan sát cô ấy.

Đó là một góc nhìn đặc biệt, có thể càn rỡ nhìn về phía xa, cô ấy không dám để cho cảm xúc tràn lan, cũng không dám phóng túng bản thân quá mức. Thứ cất giấu trong bể cá kia, có lẽ Hải Dụ vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra, mặc kệ cô ấy có thể nhìn thấy hay không, kết cục cũng sẽ không thay đổi.

Nghĩ vậy, Tân Nhiên buồn bã thở dài.

Đó là một đêm không ngủ, sân thượng và sân dưới tươi đẹp và yên tĩnh luôn có thể làm cho lòng người trầm tĩnh lại. Lăng Thương Bắc chán muốn chết leo lên tầng cao nhất, phát hiện Hải Dụ đang nghiêm túc chụp ảnh, hăng hái đi tới.

"Chẳng trách công ty chụp ảnh hoạt động tốt như vậy, xem ra đều là cô chỉ đạo."

Hải Dụ không quay đầu lại, nghe thấy tiếng nói liền biết là ai, "Tôi chỉ phụ trách chọn lựa, đại thiếu gia đã trễ thế này còn chưa ngủ à."

"Cô có thể đừng cứ hở ra là gọi đại thiếu gia không, xa cách quá."

"Gọi quen rồi, không đổi được." Hải Dụ thản nhiên trả lời.

Lăng Thương Bắc cúi người, ngồi xổm bên cạnh bàn, "Hay là cô gọi tên tôi thử xem, Thương Bắc à."

"Gọi không được, vẫn là đại thiếu gia hay hơn."

"Sao cô cố chấp dữ vậy, tôi cứ ra chiêu như vậy cô tiếp được à? Xe cô không nhận, chẳng khác nào không nhận lời chúc phúc của tôi, bảo cô gọi tên cũng không chịu." Lăng Thương Bắc rất buồn bực, mấy lần lấy lòng đều bị cự tuyệt ngàn dặm, giữa bọn họ không cần chính thức như vậy chứ.

Hải Dụ dừng động tác, cất máy ảnh, nghiêm túc nhìn anh, "Đại thiếu gia, quan hệ giữa nam và nữ phải có giới hạn, anh hẳn là biết."

"Tôi biết, vậy cô cũng hiểu ý tôi, tôi không muốn từ bỏ một tia hy vọng, cho dù chỉ có một chút hy vọng." Lăng Thương Bắc biết mình có cảm tình với Hải Dụ, loại cảm tình này khiến anh muốn tiến thêm một bước, lại lo lắng mình quá mức nóng vội, chỉ có thể thăm dò.

Hải Dụ là một người không mơ hồ, đối mặt với loại ám chỉ này, thái độ của cô ấy rất kiên định.

"Đại thiếu gia, tôi chỉ hỏi anh một câu."

"Cô hỏi đi."

"Thật sự buông xuống Hồng Tâm rồi sao?"

Lăng Thương Bắc ngơ ngẩn, trong đầu chợt hiện lên khoảnh khắc Liễu Tư Dực đẩy mình ra bị xe đụng bay, nhớ tới đủ loại khi ở chung, ngực vẫn mơ hồ đau.

Anh trầm mặc, không thể trả lời vấn đề này, càng bởi vì đáp án này nói ra miệng sẽ hủy diệt hết mọi ảo tưởng của anh.

Anh cho rằng cam tâm chúc phúc, muốn dời đi lực chú ý sẽ buông xuống, anh cho rằng tình yêu thật sự là phù dung sớm nở tối tàn, thế nhưng, anh sai rồi.

"Nếu như tôi muốn trồng một chậu hoa, có người nói với loại hoa này không nuôi sống được, như vậy tôi sẽ không bắt đầu. Đối với tình cảm cũng vậy, nếu như không thuần túy, không đạt tới trạng thái lý tưởng tôi muốn, tôi thà rằng không cần. Chúng ta đã hơn 30 rồi, chấp nhận cũng không có ý nghĩa, huống chi điều kiện của anh tốt như vậy, thật sự muốn ở bên nhau mà ở bên nhau, lựa chọn rất nhiều chỗ trống, vẫn là không nên lãng phí thời gian của nhau, nếu như không buông xuống được thì tốt hơn, yêu là một chuyện rất sâu sắc, không buông xuống được thì thế nào đây, dù sao vẫn tốt hơn là trái tim luôn trống trải."

Lăng Thương Bắc bật cười, "Hai người thật đúng là chị em tốt... Được rồi, tôi hiểu rồi, có gì mạo phạm đến cô, còn hi vọng cô đừng để ý, ở công ty chúng ta là cấp trên cấp dưới, riêng tư vẫn muốn làm bạn tốt của cô."

"Cái này thì đơn giản." Hải Dụ cuối cùng cũng cười, vừa mới từ chối, khí thế lạnh đến đóng băng.

Lăng Thương Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, "Không quấy rầy cô nữa, tôi đến chỗ mẹ tôi."

Hải Dụ nhìn bóng lưng có chút mất mát của anh, thở dài một hơi thật sâu, quan hệ và cảm giác giữa người với người chính là vi diệu như vậy, không biết lúc nào bầu không khí đến, sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.

Lăng Thương Bắc là một người đàn ông đáng tin cậy, nhưng cô ấy lại không phải là người thích hợp với anh.

Cô ấy cúi người cúi đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm bể cá, Tân Nhiên tặng cho cô ấy một thế giới, cất giấu 3000 phồn hoa. Vỏ sò nhỏ xíu giấu trong đá vụn màu trắng, đá nâu, ngây ngô được đặt tự nhiên, bên cạnh lại có một khối kim loại lúc tối lúc sáng.

Cái gì đây? Hải Dụ cảm thấy đây là một gì thứ khác, cô ấy thò tay vào, vớt ra.

Thế mà lại là viên đạn.

Cô ấy quan sát viên đạn không có trọng lượng gì này, không biết ý nghĩa của nó, chỉ cảm thấy miệng đạn giống như có thể vặn ra.

Có một loại trực giác khó hiểu dẫn dắt cô ấy, cô ấy nhẹ nhàng vòng vo niêm phong, lại dùng sức vặn vài cái, miệng đạn mở ra, bên trong giấu một tờ giấy rất nhỏ.

Trên đó viết: Vừa nghĩ đến cuối cùng sẽ là người qua đường của chị, liền cảm thấy, trở thành người qua đường của toàn bộ thế giới. Gió, dù lớn, vẫn vây quanh linh hồn em.

Hải Dụ bỗng dưng ướt hốc mắt, cô ấy giống như cảm giác được tâm tình của Tân Nhiên khi viết ra những lời này, giữa những hàng chữ đều là tiếc nuối và bất đắc dĩ, khiến người ta tuyệt vọng.

Nhưng cô ấy cũng hạ quyết tâm rồi, Hải Dụ vuốt ve vỏ đạn, cất tờ giấy vào, ném vào trong bể cá. Nếu cô ấy đã nghĩ ra kết cục, mình có xem qua những thứ này hay không đã không quan trọng.

Tâm ý của Tân Nhiên, cô ấy đã hiểu.

Cô ấy không biết, viên đạn này là lấy ra từ trong thân thể Tân Nhiên, suýt nữa lấy mạng của cô ấy. Tặng cái này cho cô ấy, chẳng khác nào đem tính mạng của mình cho cô ấy.

Trong phòng, Tân Nhiên đã thu dọn xong đồ đạc, quyết định rời đi. Thời gian thuộc về cô ấy và Hải Dụ, đã kết thúc. Cô ấy không thể nhìn thấy biểu cảm của Hải Dụ, cũng không thể nhìn thấy cô ấy mở vỏ đạn ra, chỉ là khi Lăng Thương Bắc xuất hiện, cô ấy đã trở về phòng.

Nếu không có dũng khí đối mặt với hiện thực, vậy thì chạy đi... Cô ấy anh dũng cả đời, cũng muốn một lần trốn chạy.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc rã rời, ánh đèn điểm hình giống như tinh linh tốt đẹp rơi xuống nhân gian, dưới hành lang sáng ngời đẹp như bầu trời sao, Lý Hân Dao đang ngồi đọc sách.

Cảnh sắc mông lung, bà ấy nhã nhặn lịch sự ngồi ngay ngắn, giơ sách nghiêm túc nhìn, ban đêm có ánh sáng tô đậm, chiếu vào trong lòng người đặc biệt yên tĩnh và thoải mái, trong sân bởi vì có bà ấy ở đây, trở nên ấm áp thoải mái.

Bà ấy có chút sợ ở một mình với Dư Tâm Hoan, ở chung một phòng thì thôi, còn phải ngủ chung, đêm nay nhất định sẽ mất ngủ, chỉ có thể đọc sách tĩnh tâm trước.

"Mẹ..." Cảm xúc Lăng Thương Bắc có chút áp lực, muốn tìm Lý Hân Dao nói hết.

Bà ấy đặt sách xuống, như có ý cười: "Sao vậy? Vẻ mặt phiền muộn, nói mẹ nghe."

"Cũng không có gì,ạ nhưng mà mẹ, con muốn hỏi mẹ một câu." Lăng Thương Bắc giống như một đứa trẻ, ngồi bên cạnh bà ấy.

"Con nói đi." Lý Hân Dao bọc áo choàng lại, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc lắng nghe.

"Con là cháu đích tôn của Lăng gia, đến bây giờ cũng chưa kết hôn, trong lòng mẹ có để ý không? Người khác đều đã coi cháu làm niềm vui, nhưng mẹ vẫn luôn một mình, lại không chịu đi cùng con."

Lý Hân Dao nhịn không được vỗ vỗ vai anh, "Con trai ngốc, sao mẹ lại để ý chuyện này, con vui vẻ là được, kết hôn không cần phải chọn đề tài, những chuyện nhân sinh đại sự này con tự mình làm chủ là được, mẹ sẽ không can thiệp."

"Vậy là tốt rồi." Lăng Thương Bắc cảm thấy mình rất thất bại, đều nói anh là chàng trai đáng mơ ước, nhưng thất bại về mặt tình cảm khiến anh ít nhiều có chút bị đả kích, anh không khỏi có chút tò mò, "Mẹ~"

"Hả?"

"Mẹ có yêu ba không?"

Vẻ mặt Lý Hân Dao cứng đờ, cười nói: "Mẹ yêu ba con, không liên quan đến tình yêu."

"Yêu không liên quan đến tình yêu sao gọi là yêu ạ? Vậy sao mẹ lại đồng ý lấy ba chứ?" Lăng Thương Bắc đã sớm đoán bà ấy không có tình cảm gì với Lăng gia, nếu không sẽ không rời nhà lâu như vậy.

"Tiểu Bắc à, hai người ở bên nhau không phải chỉ có thích là được, hôn nhân cũng vậy, hơn nữa đám cưới thời đại đó của chúng ta càng không phải chuyện của hai người, chúng ta sinh ra ở thời đại thiếu dũng khí, cũng không thể có can đảm đấu tranh, cho nên cuối cùng lựa chọn trách nhiệm và nghĩa vụ." Lý Hân Dao nói xong có chút hoảng hốt, giống như hôm qua tái hiện, tất cả đều rõ ràng như vậy.

Lăng Thương Bắc không hiểu lắm, mẹ cả đời đạm bạc, ngoại trừ thím hai Dư Tâm Ngữ qua đời từng rơi lệ, anh rất ít khi nhìn thấy mẹ hỉ nộ ái ố, luôn nhàn nhạt, giống như mọi thứ đều không liên quan đến bà ấy.

"Vậy mẹ có thích người nào không?"

Lý Hân Dao dừng một chút, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, thoải mái cười: "Có, yêu là cả đời."

"Yêu là cả đời..." Lăng Thương Bắc thì thào tự nói, "Tình yêu ngắn ngủi như pháo hoa thật sự có thể thiêu đốt cả đời sao?"

"Người khác không biết, nhưng mẹ là vậy." Lý Hân Dao thở dài một hơi, đứng lên, "Đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi, mẹ đi ra ngoài một lát." Nói tới những thứ này, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có dao động, tuy rằng nói tới thản nhiên, nhưng người trong lòng kia vẫn luôn còn đó, Lý Hân Dao cũng không phải không có chút cảm giác nào.

Bà ấy đẩy nhẹ cửa tiểu viện, không hẹn mà gặp người trở về.

Lý Hân Dao nhìn bà, trong lòng dâng lên một trận ấm áp, bà ấy cúi đầu cười yếu ớt, khẽ gọi: "Tâm Hoan ~"

Dư Tâm Hoan vừa mới chạy đêm kết thúc, mồ hôi đầm đìa, trên đường trở về gặp được Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực, biết một chuyện.

Trên trán bà đều là mồ hôi, làm nổi bật đôi mắt tựa như rưng rưng.

Hai người nhìn nhau một lát, yên tĩnh một hồi, Dư Tâm Hoan mở miệng trước: "Bà đi đâu vậy?"

"Không ngủ được, tùy tiện đi dạo một chút, bà mau trở về tắm rửa đi." Lý Hân Dao khẽ gật đầu, đi qua bên cạnh bà, Dư Tâm Hoan quay đầu nhẹ nắm cổ tay bà ấy, Lý Hân Dao giật mình tại chỗ nhưng không quay đầu lại, chỉ là ngón tay cứng ngắc giật giật, dự cảm được Dư Tâm Hoan muốn nói cái gì.

Nếu như không phải Lăng Thiên Dục nói cho bà biết, bà hoàn toàn không biết chuyện này, bà càng không biết hơn 30 năm trước, Lý Hân Dao đã có can đảm làm chuyện này, điều này cần bao nhiêu dũng khí?

Lý Hân Dao nhắm hai mắt lại thật sâu, bà vẫn là đã biết, con bé Tiểu Dục này...

Ngày này cuối cùng cũng tới, bà ấy quay đầu nhìn Dư Tâm Hoan ánh mắt thâm thúy, thản nhiên cười, chân thành nói: "Bởi vì tôi yêu một người."

Trái tim Dư Tâm Hoan đột nhiên run lên, tất cả cảm xúc tụ tập ở trong lòng, vào giờ phút này bộc phát.

Có bao nhiêu điều bà không biết? Có phải tất cả những gì mắt bà nhìn thấy đều là giả? Nhưng bà lúc này, một câu hỏi không nên lời.

Thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành trầm mặc, im lặng trở thành biểu đạt thâm trầm nhất giữa hai người.

Cách đó không xa, Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực ý cười nồng đậm, các nàng hi vọng tất cả mọi người có thể viên mãn, người yêu nhau có thể tu thành chính quả, quãng đời còn lại bên nhau, đến chết không phai.

(Hoàn chính văn.)

——————————————

Editor: Còn mấy chương ngoại truyện tui làm biếng edit quá, bao giờ hết lười thì tui edit sau nha. ❤
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.