🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Mỗi một lần gặp lại đều giống như lần đầu gặp gỡ, Dư Tâm Hoan luôn có thể ở trong mắt Lý Hân Dao bắt được vui sướng nhàn nhạt, bước chân của bà ngừng một lát, sau đó chậm rãi đi về phía trước.

Lý Hân Dao tao nhã đứng đó, giống như đang lẳng lặng chờ bà, hơn 30 năm qua, vẫn như thế.

Từ đầu đến cuối bà ấy đều đứng tại chỗ, chỉ là Dư Tâm Hoan chưa từng phát hiện ra.

"Dì ~"

"Dì ~"

Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực đồng thanh, hai người đứng lặng trong đám người, vô cùng chói mắt. Lăng Thiên Dục mặc một bộ váy đuôi cá màu trắng, mái tóc đen dài thẳng xõa tung, môi đỏ mọng trang điểm tôn lên vẻ quyến rũ mà không yêu của cô, cao quý bẩm sinh, làm cho khí chất của cô nhu hòa vài phần. Mà Liễu Tư Dực như một đóa hoa hồng nở rộ, nắng gắt như lửa, có loại kiềm chế cuồng dã và gợi cảm, xinh đẹp không gì sánh được.

Hai người nhẹ nhàng khoác tay nhau, trong mắt phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của nhau, trong lúc nhất thời, Dư Tâm Hoan hoảng hốt, nàng phảng phất nhìn thấy giấc mộng lúc còn trẻ.

Đối với bà mà nói, chuyện cả đời này cũng không thể có lại, hôm nay lại ở chỗ này nhìn thấy hy vọng.

"Được." Bà vui mừng nở nụ cười, ai cũng không biết sau nụ cười này còn cất giấu chua xót, còn có ngưỡng mộ.

Lý Hân Dao giống như bắt được phiền muộn chợt lóe lên của bà, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ tiến lên rất tự nhiên giữ chặt bà, "Tâm Hoan, ngồi xuống đi, đừng để bọn trẻ chờ."

"Ừ, bà cũng ngồi đi." Hai người tương kính như khách, mặt mày lộ vẻ vui vẻ.

Hôn lễ đơn giản này, có mặt đều là bạn bè thân thích quan trọng chứng kiến quá trình tình cảm của họ, đối với Liễu Tư Dực mà nói, hình thức hôn lễ không quan trọng, nhưng nghi thức chính quy nhất định phải có.

Không ai thích hợp làm chứng hôn hơn Dư Tâm Hoan và Lý Hân Dao, họ xứng đáng với sự cúi đầu và tôn kính này, họ cũng cần được viên mãn như vậy kích thích trái tim, gợi lên tình cảm đặt ở đáy lòng.

"Mời hai cô dâu kính trà cho trưởng bối." Hải Dụ tạm thời làm người chủ trì, Lam Doanh và Tân Nhiên bưng nước trà lên.

Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục hai người quỳ trên mặt đất, dùng phương thức truyền thống kính trưởng bối ba chén trà, chén trà thứ nhất là cảm ơn, cảm ơn họ đã ở phía sau chăm sóc và bảo vệ. Chén trà thứ hai là chúc phúc, mong hai vị trưởng bối thân thể khỏe mạnh, sớm ngày giao phó chân tình. Chén trà thứ ba là đồng tâm, uống xong đồng tâm khó sửa, yêu nhau cả đời.

Đặt chén trà xuống, Lý Hân Dao vội đỡ hai người, dịu dàng nói: "Mau đứng lên đi."

Dư Tâm Hoan hồi tưởng lại ngụ ý của ba chén trà này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nên là chúc phúc cho người mới, như thế nào giống như đều chúc hai người họ?

Lại ngước mắt lên phát hiện Liễu Tư Dực đầy ý cười nhìn cô, người chủ trì bên cạnh cũng cười đến thâm ý.

"Đám trẻ này lá gan càng lúc càng lớn, ngược lại trêu ghẹo chính mình, may mắn Hân Dao không chú ý chi tiết này, nếu không sẽ xấu hổ." Dư Tâm Hoan niệm trong lòng.

Bà không biết mỗi chữ mỗi câu Lý Hân Dao đều ghi tạc trong lòng, cùng uống xong trà này, có phải là hoàn thành nghi thức nào đó cho họ hay không? Coi như là tưởng tượng của bản thân cũng tốt, cũng là một sự an ủi.

Bà ấy lần lượt nắm tay Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực, nhìn nhẫn trên tay các nàng, hốc mắt đỏ lên, là ngưỡng mộ hay buồn cho mình, nói không rõ......

"Quãng đời còn lại sau này, các con nhất định không rời không bỏ." Dứt lời bà chồng tay hai người lên nhau, nắm thật chặt, bà muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt câu nói kia trở về.

Điều bà ấy muốn nói là, tính cả phần mình không thể có được kia, vẫn tiếp tục hạnh phúc.

"Bác cả cũng phải hạnh phúc." Liễu Tư Dực nhẹ nhàng nắm tay bà ấy, nhìn Dư Tâm Hoan, Lăng Thiên Dục cố ý nói tiếp," Dì cũng phải hạnh phúc."

Hai người hơi có ám chỉ, Dư Tâm Hoan ngầm hiểu, nhưng không vạch trần, cũng làm bộ nghe không hiểu, chuyện giữa bà và Lý Hân Dao, thật sự không phải dăm ba câu có thể nói rõ, hai người cả đời không thể đâm thủng giấy, cho dù chỉ còn lại có một tầng mỏng manh, cũng là ngăn cách.

"Nghi thức kết thúc đi, kết thúc ta muốn về phòng tắm rửa, phòng của ta là phòng nào?" Dư Tâm Hoan cố ý thoát khỏi đề tài, bà sợ nhìn thấy vẻ mặt Lý Hân Dao, mỗi lần đối mặt, luôn sợ chính mình mất khống chế.

"Căn nhà này rất ít phòng, ngoại trừ đại ca một mình một phòng, phụ nữ cơ bản là hai người ở chung, dì với bác cả ở chung một phòng, xin lỗi dì, phòng tiêu chuẩn bị bọn Hải Dụ chọn rồi, của hai người là giường lớn." Liễu Tư Dực nói đến giường lớn thì cố ý nhấn mạnh ngữ khí.

"Mấy đứa..." Dư Tâm Hoan trừng mắt nhìn nàng, tức giận đến đau tim, thì ra hôm nay định để bà rơi vào bẫy sao? Sắp đặt thế này nhằm mục đích gì?

Thôi, nể tình người ta mới kết hôn, vẫn không cần thân phận trưởng bối đè xuống.

"Nếu Tâm Hoan không muốn ở cùng ta, ta sẽ ở cùng với con trai, không sao." Lý Hân Dao thản nhiên nói ra những lời này, khóe miệng đã không còn ý cười, bà ấy nhìn về phía Lăng Thương Bắc, "Tiểu Bắc, đi lấy hành lý của mẹ đến chỗ con."

"À, vâng..." Lăng Thương Bắc có chút mơ hồ, hoàn toàn ở ngoài tình huống, chuẩn bị nghe lời làm theo, vừa định đi đã bị Hải Dụ ngăn cản, "Anh thật sự đi?"

"Chứ không thì sao?"

"Thật thẳng nam!" Hải Dụ ghét bỏ liếc anh một cái, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Lăng Thương Bắc:???

Anh lại làm sai cái gì?

Tất cả mọi người lâm vào trạng thái im lặng, hình ảnh mỹ nhân gặp nhau tựa như dừng lại, Dư Tâm Hoan cảm giác được áp suất thấp của Lý Hân Dao, muốn giải thích không thể nào nói lên, muốn an ủi giống như lại rất dư thừa, cuối cùng đành phải nói một câu: "Đừng làm phiền, phòng Hân Dao ở đâu?"

"Con đưa dì đi." Hải Dụ bước lên dẫn đường, Tân Nhiên rất có nhãn lực tiến lên giúp đỡ lấy hành lý, "Giáo sư Dư, mời đi bên này."

Dư Tâm Hoan nhìn Tân Nhiên một cái, "Có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu không?"

"Cô ấy là nữ cảnh sát hình sự trước kia vì giúp nhị tiểu thư mà bị liên lụy." Hải Dụ giải thích.

"Không phải, ý ta là rất lâu trước kia." Dư Tâm Hoan chưa từng tiếp xúc với Tân Nhiên, nhưng luôn cảm thấy cô ấy rất quen thuộc.

Tân Nhiên cười cười: "Giáo sư đã từng mở buổi tọa đàm về tâm lý tội phạm cho chúng cháu ở cục cảnh sát, trong giờ học cháu đã hỏi giáo dư rất nhiều vấn đề, giáo sư cũng không ngại phiền giúp cháu giải đáp."

"Hình như có chuyện như vậy, duyên phận quả nhiên rất kỳ diệu." Ánh mắt Dư Tâm Hoan dừng trên người Hải Dụ, cười ý vị thâm trường.

Hôn lễ sắp xếp đâu vào đấy, nhưng thiếu ảnh cưới, Lăng Thiên Dục có chút tiếc nuối. Đảo Mỹ Nhân đẹp như vậy, bãi cát, nham thạch, rừng dừa, trăm hoa đua nở, phong cảnh đẹp nhất bốn mùa dường như đều hội tụ ở đây, không ghi lại thời khắc đẹp nhất của hai người, khó tránh khỏi có tiếc nuối.

Liễu Tư Dực đã sớm nghĩ tới vấn đề này, đặc biệt dặn dò Hải Dụ chuẩn bị thiết bị chụp ảnh, nhiếp ảnh gia chính là cô ấy.

Hải Dụ tuy chỉ là người yêu thích nhiếp ảnh, nhưng trải qua nhiều năm tự học và nghiên cứu, những bức ảnh cô ấy chụp đã vượt qua cả những studio chuyên nghiệp.

Cô ấy thậm chí còn tham gia các cuộc thi nhiếp ảnh và giành được nhiều giải thưởng lớn.

Hôm nay tất cả phong cảnh đẹp của bãi biển Mỹ Nhân đều thu vào ống kính của cô ấy, cô ấy tìm góc độ tốt nhất cho hai người, vì hai người mà định lại hạnh phúc.

Tân Nhiên bận rộn không ngừng, hôm nay cô ấy chính là trợ lý chụp ảnh, còn có Lăng Thương Bắc một đường mang theo thiết bị giống như người hầu trợ giúp.

"Hồng nâng cằm Thiên Dục, Thiên Dục khoác lên vai Hồng, nhìn nhau ha." Hải Dụ hướng dẫn động tác, không cần nhiều lời trao đổi ánh mắt, là có thể bắt được hai người thâm tình chân thành và nhu tình mật ý, có chút động tác tự nhiên mà thành, bắt khoảnh khắc còn dễ dàng hơn so với tạo dáng.

Cho dù là dắt tay đi trên bờ cát, tùy ý một góc độ đều tự thành phong cảnh, du khách qua lại trên đảo, không ai không bị các nàng hấp dẫn ánh mắt, các nàng hưởng thụ dưới ống kính, đắm chìm trong hạnh phúc ôm nhau.

Bờ biển mênh mông bát ngát, gió mát nhẹ phất, sóng trắng đuổi cát, đảo Mỹ Nhân được người mới tô điểm thêm chút mỹ ý. Hải Dụ làm không biết mệt, thỉnh thoảng cũng cảm thấy cánh tay giơ máy ảnh có chút mỏi.

Để tìm đúng góc độ, cô ấy nằm sấp, ngồi, giơ, nâng, các loại tư thế đều dùng hết.

"Đã chụp hơn hai tiếng rồi, còn chưa xong sao?" Lăng Thương Bắc đã mệt mỏi rã rời, anh không biết chụp ảnh cưới ngoại cảnh thật ra phải cần cả ngày.

Hải Dụ cười khẽ: "Lam Doanh không tiện lộ diện, anh cũng không thể để Kỳ tổng đến chuyển đồ chứ? Chuyện của em gái, làm đại ca nên đạo nghĩa không thể chối từ, có phải hay không?"

"Tôi đau lòng cho cô, hôm nay cũng là sinh nhật của cô đó được chứ? Lại ở đây ăn cơm chó, cô cũng không ngại no." Lăng Thương Bắc lắc lắc cánh tay, nhún vai thả lỏng một lát.

Hải Dụ nhìn anh, tò mò hỏi: "Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

"Đừng tưởng rằng trên tư liệu công ty viết ngày giả là tôi không biết."

"Hiện tại sinh nhật có cái gì tốt, người ta 30 tuổi đều kết hôn cùng nhau chụp ảnh cưới, tôi hơn 30, sinh nhật chỉ nhắc nhở tôi lại già thêm một tuổi."

"Cô đâu có già, giống như năm đó khi vào công ty, la sát mặt lạnh của văn phòng tổng giám đốc, ai không sợ cô, người muốn theo đuổi cô đều chùn bước."

"Sao tôi không biết có người muốn đuổi theo tôi."

"Đó không phải đã ném hết hoa của người ta vào thùng rác rồi sao, ai còn dám tự làm mất mặt nữa?", Lăng Thương Bắc giống như đang thăm dò, những chuyện này anh vẫn phải trải qua nhiều lần hỏi thăm mới biết được.

"Tôi cũng không biết mấy lần đó hoa là ai tặng." Hải Dụ vẻ mặt vô vị, nhưng có vài người vì hợp với tên của cô ấy, đặc biệt đặt hoa móng ngựa, đáng tiếc cô không thích kiểu này.

Cuộc đối thoại của hai người, Tân Nhiên nghe được rõ ràng, cô ấy mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục, khóe miệng hàm chứa ý cười, giống như tất cả những điều tốt đẹp và ước mơ mà cô ấy không thể có được, đều xuất hiện trên người các nàng.

Cô ấy tựa như fan CP của hai người, hâm mộ không nói nên lời.

Những lời này của Lăng Thương Bắc đã làm cho cô ấy càng thêm thấy rõ hiện thực, người phụ nữ tốt như Hải Dụ được thích được theo đuổi là chuyện rất bình thường, có lẽ Lăng Thương Bắc đối với cô ấy cũng có chút thú vị, anh địa vị cao như vậy, nếu như không phải đặc biệt hỏi thăm, làm sao lại biết mấy chuyện hóng hớt kia.

Tân Nhiên hít sâu một hơi, tự nói với mình không cần quá để ý, dù sao có thể đoán được kết cục sẽ không có tiếc nuối, nên làm cô ấy đều đã làm rồi.

Để cho tất cả vui vẻ cùng hướng tới đều dừng lại ở hôm nay, cuối cùng lại đắm chìm trong đó một lần, phóng túng chính mình, sau đó cô ấy sẽ trở lại quỹ đạo, tiếp nhận điều phái, rời khỏi Tuyên An.

Tiệc sinh nhật của Hải Dụ vào buổi tối, hôm nay có thể nói là song hỷ lâm môn, lại bắt kịp thất tịch, tương đương với mọi người cùng nhau trải qua lễ tình nhân một lần.

Quà tặng tất không thể thiếu, thành đôi đều là hai người tính một phần, Lăng Liễu tặng một bộ thiết bị chụp ảnh cao cấp nhất, Lam Kỳ đặt cho cô ấy một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, khiến người ta kinh ngạc nhất chính là Lăng Thương Bắc, trực tiếp chuẩn bị một cái chìa khóa xe.

"Đây là... Tesla?" Hải Dụ giơ chìa khóa, không chắc chắn hỏi lại.

"Lúc trước không phải cô nói muốn đổi xe điện sao? Tôi đã đặt cho cô một chiếc, có thể trực tiếp lấy xe ở thành phố A, ngày mai có thể lái." Lăng Thương Bắc cũng coi như dụng tâm lương khổ, không tự giác để ý lời Hải Dụ.

Hải Dụ trả lại chìa khóa: "Quá quý giá, tôi không thể nhận."

"Tôi thật sự không biết tặng cái gì, không am hiểu cái này. Hơn nữa quà chẳng phân biệt giá cả, ở tình cảm, cô nhận của họ, dựa vào cái gì không nhận của tôi?"

"Nếu là mô hình ô tô, tôi sẽ nhận, nếu là xe thật, Tesla không phải nhãn hiệu tôi thích, cũng không phải loại xe tôi thích, đại thiếu gia, anh cứ giữ lại lái đi, bảo vệ môi trường." Hải Dụ từ chối lưu loát dứt khoát, loại quà tặng này nhận có ý nghĩa gì, cô ấy không phải không hiểu.

Hơn nữa cô ấy chỉ muốn đổi thành xe điện SUV, bởi vì ý thức bảo vệ môi trường của Tân Nhiên rất mạnh, cô ấy cũng nghĩ ra một phần sức lực. Quan trọng hơn là, Tân Nhiên say xe, kiểu xe nếu lớn hơn một chút, độ thoải mái của không gian sẽ tốt hơn.

Lăng Thương Bắc cũng không hiểu lý do sau lưng cô ấy muốn đổi xe, cho nên cô ấy muốn từ chối, hơn nữa không thể để lại bất cứ đường sống nào.

"Chậc chậc, con gà trống sắt này của đại ca đã từng vắt một cọng lông, ngoại trừ tặng cho Tư Dực một cái váy, cũng chưa từng thấy số tiền lớn như vậy." Lăng Thiên Dục cố ý khịa anh.

"Đừng nói bừa, anh cũng không keo kiệt như em đâu." Lăng Thương Bắc căm giận bất bình, không cho anh chút mặt mũi là có ý gì? Kết hôn là có thể bắt nạt người khác?

Liễu Tư Dực mỉm cười, nhìn về phía Tân Nhiên vẫn buồn buồn không lên tiếng, "Người thường chúng ta chỉ biết tặng chút vật thường, không biết Tân Nhiên chuẩn bị cái gì, tôi rất chờ mong."

Trong tay cô ấy cầm một chiếc hộp vải che kín, sau khi nhìn thấy quà tặng của người khác thậm chí muốn giấu đi, Liễu Tư Dực chú ý tới chi tiết này, mặc dù biết loại so sánh này không có ý nghĩa, nhưng đứng ở góc độ Tân Nhiên, cũng là một loại "đả kích giai cấp", điều này không công bằng.

"Tôi... không lấy ra được, cầm cho có lệ thôi." Tân Nhiên cười có chút xấu hổ, bỗng nhiên cảm thấy thứ mình tỉ mỉ chuẩn bị quả thật không đáng nhắc tới, lúc cô ấy làm thì hăng hái, nhưng khi nhìn thấy Tesla của Lăng Thương Bắc, nhịn không được bắt đầu tự ti mặc cảm.

"Cho có lệ là cái gì? Chẳng lẽ tôi đương sự cũng không xứng có được?" Hải Dụ lại vươn tay đòi quà, cô ấy và Liễu Tư Dực nghĩ giống nhau, sợ Tân Nhiên sẽ suy nghĩ lung tung.

"Quà của của đội trưởng Tân là tự tay làm đấy." Lam Doanh biết cô ấy chuẩn bị cái gì, đó là một phần quà vô giá, khiến cô ấy mặc cảm.

Kỳ Mộc Uyển cười bổ sung: "Tư Dực nói rất đúng, người thường chúng ta chỉ biết dùng tiền mua cho bớt việc, đội trưởng Tân thì khác đó nha."

"Cũng không có, không đáng giá." Tân Nhiên cười gượng gạo, đưa đồ vào tay Hải Dụ, nói:" Sinh nhật vui vẻ, chúc chị an khang hạnh phúc." Nói xong cô ấy mở tấm vải che bên ngoài hộp ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.