Edit: phuong_bchii
________________
Liễu Tư Dực một bộ váy đỏ, đẹp mà không tầm thường, mặt mày tất cả đều là phong tình, giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp đến cực hạn, tùy ý nở rộ, khí khái và ý nhị nói không hết. Khóe môi ẩn chứa ý cười, thần bí gợi cảm, đuôi váy nàng quét đất, nâng lên hộp quà nhẫn, sóng mắt lưu chuyển trên mặt Lăng Thiên Dục, chờ đợi đáp án của cô.
Câu "Lấy em nhé" kia phảng phất có thể thiêu đốt linh hồn con người, ở trong lòng Lăng Thiên Dục phóng khoáng thiêu đốt, tùy ý chạy tán loạn.
Cô bị dáng vẻ xinh đẹp của Liễu Tư Dực, nụ cười khuynh thành kia, không có một chút diễm tục, nhẫn kim cương bạch kim lóe lên ánh sáng long lanh, Lăng Thiên Dục chỉ cảm thấy hốc mắt giống như ướt.
"Chị đồng ý không? Thiên Dục ~" Liễu Tư Dực lại hỏi một lần, kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
Lăng Thiên Dục ngẩng đầu lên, ngừng xúc động muốn rơi lệ. Ngón áp út của cô ấn ấn khóe mắt, cố gắng ngừng khóc.
"Thật là đáng ghét, trang điểm lem hết rồi." Cô nắm cổ tay Liễu Tư Dực, nhẹ nhàng kéo, "Chị đương nhiên đồng ý rồi còn phải hỏi, em mau đứng lên."
Liễu Tư Dực nở nụ cười nồng đậm đứng lên, từ trong hộp nhẫn lấy ra chiếc nhẫn có khắc chữ "Dực", giúp cô đeo lên, "Đeo nhẫn của em, đời này chính là người của em, em sẽ vĩnh viễn ôm chị lại, khiến chị không có chỗ trốn."
Lăng Thiên Dục khó khăn lắm mới khống chế nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-do/3743959/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.