Bên tai là tiếng ong ong loạn loạn cùng tiếng nước đục ngầu, Liễu Tư Dực nín thở, dùng cả hai tay ôm chân, cuộn tròn dưới đáy nước. Mấy ngày nay, nàng quanh quẩn bên hồ bơi vô số lần, từ khi đến gần đến khi nhảy vào, gần như dùng hết dũng khí và can đảm cả đời này.
Nàng ôm thái độ chịu chết nhảy xuống, lần nữa trở lại bờ vực sắp chết, tựa như khoảnh khắc thép đâm xuyên thân thể, tựa như khoảnh khắc cha đè đầu mình, ấn vào vại nước.
Lạnh lẽo, tuyệt vọng, đau đớn, kêu không ra tiếng, kêu không ra tiếng.
"Đừng, đừng! Đừng hại con bé!"
Dưới đáy nước, Liễu Tư Dực tựa như rơi vào trong ác mộng, ác mộng thời thơ ấu tái hiện trong đầu, nàng tựa như nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ. Trong thoáng chốc, ký ức sâu xa bị gợi lên, nàng nhớ tới mấy lần được mẹ cứu lên, mông lung lại giống như nhìn thấy mẹ ôm nàng mặt mũi bầm dập.
Đa số thời điểm, mẹ đều cản không được, nếu như lần nào may mắn cứu được nàng, sẽ bị đánh càng ác liệt.
Người đánh vợ con gần chết mới thôi, trái tim rốt cuộc làm bằng cái gì? Đây là chuyện Liễu Tư Dực nhiều năm qua không thể hiểu được.
Nhưng nàng cũng không rõ, tại sao sau khi cha chết, mẹ lại bỏ đi, cũng không trở lại. Đến cuối cùng là vội vã giải thoát ngay cả mình cũng không muốn đối mặt, hay bởi vì căn bản không yêu mình?
Khúc mắc này ở trong lòng nàng quá lâu, bóng tối của cha, mẹ vứt bỏ, tạo nên tính cách thanh hàn của nàng, ngay cả nói chuyện với người khác, biểu đạt chính mình cũng biến thành chướng ngại.
Cũng may, gặp được Lăng Thiên Dục.
Cho dù tất cả sợ hãi chôn vùi chính mình, nước tuyệt vọng gào thét tiếng chết chóc để hù dọa chính mình, nghĩ đến Lăng Thiên Dục, nàng cũng sẽ không sợ nữa.
Tất cả ham muốn sống xót của nàng đều bắt nguồn từ, muốn cùng Lăng Thiên Dục cả đời ở bên nhau.
Nàng phải vượt qua tất cả! Nàng không thể mang theo chướng ngại tâm lý cùng Lăng Thiên Dục sống cả đời.
Mở mắt ra! Dù cho không có gì, chiến thắng quá khứ, nàng nhất định có thể làm được. Nín thở đã gần cực hạn, cảm giác không có sức khiến khóe miệng Liễu Tư Dực chậm rãi thở ra bọt nước.
Người đến cái chết còn không sợ, còn sợ hãi cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, nàng lấy hết dũng khí mở mắt ra, trong thế giới trong suốt hoảng hốt, xuất hiện một bóng người, cô vẫy tay vẫy chân, bơi về phía mình.
Liễu Tư Dực không thấy rõ mặt cô, nhưng cảm giác này giống như đã từng quen biết.
Là chị ấy à? Tựa như lần trước ở trang viên Lăng thị như vậy, vào lúc mình suy yếu vô lực, đoán chừng sợ hãi, vào lúc mình nhớ chị ấy nhất.
Hai tròng mắt Liễu Tư Dực có chút vô lực, suýt nữa nhụt chí nuốt nước, Lăng Thiên Dục ôm chặt lấy nàng, ôm vào trong lòng bơi tới chỗ nước cạn.
"Khụ khụ khụ ~" Mới vừa lộ ra mặt nước, Liễu Tư Dực liền ho mạnh một trận, nàng bị sặc hai ngụm nước, có chút run lẩy bẩy.
"Tư Dực, em sao rồi? Em không sao chứ?" Lăng Thiên Dục lo lắng ôm lấy nàng, khẽ vuốt lưng nàng, "Sao em lại ngốc như vậy, một mình chạy tới hồ bơi làm gì?"
Giọt nước ngưng kết ở mặt, thái dương và lông mi Lăng Thiên Dục, cô nhẹ nhàng lau một cái, trong mắt lộ vẻ lo lắng, cũng không có một câu nặng lời.
Liễu Tư Dực thở hổn hển, hít sâu vài lần, mới trả lời: "Em muốn cùng chị đi lặn, nhìn xem thế giới dưới đáy biển, em cũng muốn lái du thuyền, chở chị đi các hải đảo du lịch, em không muốn bản thân có chỗ thiếu hụt, không muốn cho chị kiêng kỵ những thứ này từ bỏ thứ mình thích, không muốn chị..."
"Những thứ đó quan trọng bằng em sao hả, cái đồ ngốc này? Em muốn chị đau lòng chết sao?" Lăng Thiên Dục đau lòng ôm nàng, trong lòng co rút đau đớn, Liễu Tư Dực kiên nhẫn, ngốc nghếch, làm sao cô không đau lòng cho được.
"Nhưng em đã làm được, em không sợ đến vậy, em có thể cùng chị làm tất cả." Liễu Tư Dực tuy rằng môi tím bầm, nhưng hàm chứa ý cười.
Nàng ép chính mình đối mặt với sợ hãi, cho đến khoảnh khác mở mắt kia, nàng vẫn có chút nơm nớp lo sợ, nhưng giờ khắc này, được Lăng Thiên Dục ôm, nàng không sợ hãi nữa.
Từ nay về sau, bóng ma thời thơ ấu, chấp niệm quá khứ, không bao giờ có thể ảnh hưởng đến nàng nữa, để cho tất cả theo gió mà tan. Từ nay về sau, chỉ có Lăng Thiên Dục và nàng ở bên nhau.
"Chị biết em có thể làm được, Tư Dực của chị cái gì cũng có thể làm được." Lăng Thiên Dục kéo nàng hôn thật sâu, sau đó đưa nàng, cẩn thận từng li từng tí lên bờ.
Bên cạnh là nước xanh thẳm của hồ bơi, giống như một tấm gương trong suốt, phản chiếu bóng dáng hai người gắn bó với nhau.
Ánh mắt Liễu Tư Dực rơi vào trên mặt Lăng Thiên Dục khó có thể dời đi, thứ từng sợ hãi ở ngay bên cạnh, nhưng rốt cuộc không ảnh hưởng được nàng.
Nàng thương tiếc mà nâng mặt Lăng Thiên Dục có chút chật vật, "Sao mỗi lần chị đều ngốc trực tiếp nhảy xuống vậy, hơn nữa không phải đang họp sao?"
"Em làm như vậy rất nguy hiểm có biết không? Lỡ xảy ra chuyện gì, là muốn cho chị thủ tiết hay là như thế nào?"
"Em sai rồi em sai rồi, nhưng sao chị lại đột nhiên tới nơi này?" Liễu Tư Dực không khỏi thấy lạ, sớm không tới muộn không tới tại thời khắc mấu chốt chạy tới, chẳng lẽ trên đời thật sự có tâm linh tương thông?
"Tâm linh tương thông đó."
"Em không tin ~"
"Chờ chị bàn xong dự án này sẽ nói cho em biết một bí mật." Lăng Thiên Dục mơ hồ mỉm cười, ra vẻ thần bí, chuyện đôi khuyên tai kia có thể định vị, Liễu Tư Dực đến nay vẫn không biết.
"Chờ chị bàn xong dự án em cũng có một niềm vui bất ngờ muốn cho chị." Không ngờ Liễu Tư Dực lại dùng chiêu này, ngược lại gợi lên sự tò mò của Lăng Thiên Dục, "Bí mật gì?"
"Đến lúc đó chị sẽ biết." Đây cũng là nguyên nhân Liễu Tư Dực liều mạng muốn vượt qua nỗi sợ hãi và chướng ngại đối với nước, chuyện nàng ấp ủ trong lòng rất lâu, quyết định hoàn thành ở thành phố A.
Hai người đều có tâm tư riêng, ai cũng không muốn nói ra trước, đành phải kiềm chế chính mình, lẳng lặng chờ đợi.
Ngày hội đàm thương mại giữa tập đoàn Lăng Duệ và tập đoàn Trung Á, nhóm bạn thân thiết của Liễu Tư Dực một khắc cũng không ngừng nghỉ, giúp nàng chuẩn bị tất cả vật phẩm, đạo cụ, thậm chí đến nhân viên cũng có mặt.
Một người chiến đấu ở tiền tuyến, người kia chuẩn bị một sự kiện lớn ở hậu phương.
Cuộc đàm phán này, hai bên đã chuẩn bị đầy đủ, hai chị em Nghiêm gia, nổi danh thương trường nhiều năm, kinh nghiệm hợp tác hạng mục lớn và hạch toán chi phí cùng với đánh giá rủi ro, cao hơn một bậc. Mà Lăng Thiên Dục thấy rõ cùng kiến giải cùng với ý tưởng sáng tạo táo bạo, làm cho mọi người cảm thấy mới mẻ.
Có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, mỗi quyết định của cô đều rất táo bạo. Nếu như nói chị em Nghiêm gia là trong ổn định cầu thắng, Lăng Thiên Dục chính là được ăn cả ngã về không, làm tốt toàn lực ứng phó chuẩn bị, bảo đảm kết cục toàn thắng.
Sự tự tin và cơ trí của thương vụ khiến cho mị lực của cô trong cuộc đàm phán này lộ rõ, cũng khiến cho chị em Nghiêm gia nhìn cô với cặp mắt khác, vốn họ đều cho rằng Lăng Thiên Dục chỉ là lòng dạ thâm hậu, thủ đoạn cao minh, song thương online, mới có thể thuận lợi thượng vị trong cuộc đánh cờ này.
Hiện tại xem ra, nàng quả thật có tài năng cùng tầm nhìn xa mà người khác không thể vượt qua.
Kết quả không ngoài dự đoán, hai bên đạt được nhận thức chung về ý định hợp tác, thừa dịp lãnh đạo tối cao cùng với ban quản lý nòng cốt của tập đoàn, định ra thời gian ký hợp đồng, nghi thức này sẽ mời truyền thông và nhân viên chính phủ đến dự, công khai tiến hành.
"Như vậy, ngày ký hợp đồng chúng ta gặp lại, cảm ơn chủ tịch Lăng không ngại vất vả chạy chuyến này." Nghiêm Văn Hủy vươn tay về phía Lăng Thiên Dục, cô lịch bắt lại, "Chủ tịch Nghiêm khách rồi, rất vui có thể cùng hợp tác với quý công ty."
Nghiêm Văn Khâm ở một bên, vẫn luôn khiêm tốn ngồi, cô ấy chỉ ở thời điểm thích hợp phát biểu, Nghiêm Văn Hủy nói chuyện, cô ấy tuyệt không cướp lời, không tranh không đoạt điềm tĩnh, toàn bộ viết ở trên mặt.
Cô ấy rất coi trọng cuộc đàm phán này, nhưng lại giống như không quan tâm vậy. Lăng Thiên Dục không cách nào hình dung mỹ cảm Nghiêm Văn Khâm làm cho người ta, tự tin ở giữa lông mày, thong dong ở khóe miệng, hàm dưỡng ở lời nói và việc làm, nho nhã ở khí chất.
"Nghiêm đại tiểu thư, sau này sẽ gặp lại." Lăng Thiên Dục trước khi đi không quên chào hỏi cô ấy, nơi này tất cả mọi người lấy Nghiêm Văn Khâm làm chuẩn, dù cho cô ấy không có bất kỳ chức vụ nào, chỉ cần ngồi xuống đó, tựa như Định Hải Thần Châm, chấp chưởng toàn cục, để cho tất cả mọi người an tâm.
Nghiêm Văn Khâm cười nhạt: "Lăng nhị tiểu thư, hy vọng có cơ hội gặp lại."
"Hôm khác cô và Diệp tổng đến Tuyên An, tôi nhất định sẽ chiêu đãi."
"Vậy tôi nhất định phải nếm thử rượu cầu vồng trong truyền thuyết."
Lăng Thiên Dục ngẩn người, độ cong khóe miệng Nghiêm Văn Khâm kéo dài hơn, hai người hiểu ý cười, không nhiều lời nữa.
Lúc tạm biệt, Lăng Thiên Dục lại đối với cô ấy có chút thưởng thức lẫn nhau, đạt thành nhận thức chung ăn ý cũng khiến Nghiêm Văn khâm phục tài năng, đáng tiếc dã tâm của Lăng Thiên Dục đã thu lại, mũi nhọn cũng giấu không lộ dấu vết.
Nghiêm Văn Khâm đoán, so với địa vị và quyền lợi hư vô mờ mịt này, lựa chọn của Lăng Thiên Dục có lẽ sẽ giống như mình, từ ngày đó nhìn thấy ánh mắt tương tác giữa cô và Liễu Tư Dực, cô ấy liền hiểu.
Bất luận qua bao nhiêu năm, Nghiêm Văn Khâm vẫn là Nghiêm Văn Khâm năm đó, nghĩ như người khác nghĩ, mặc dù không thể cảm động lây, nhưng vẫn suy bụng ta ra bụng người.
Đi ra khỏi toà nhà tập đoàn Trung Á, chuyện đầu tiên Lăng Thiên Dục làm chính là lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Liễu Tư Dực, cô muốn chia sẻ tin tốt này cho người mình yêu nhất.
Hợp tác này thành công cũng tỏ rõ, sau này cô có thể thoải mái mà trải qua thế giới hai người, không cần gánh vác trách nhiệm lớn vậy nữa, cống hiến tận tụy vì công ty, cũng có thể làm cho một số trưởng bối yên tâm, để mọi thứ trở nên yên bình.
Cô hiện tại theo đuổi rất đơn giản, một ngày ba bữa quần áo bốn mùa, một đời một kiếp hai con người.
Điện thoại vang lên rất lâu cũng không có ai nghe, đang muốn gọi lần thứ hai thì điện thoại của Lam Doanh đến.
"Lam Doanh, lát nữa tôi sẽ nói với cô, bây giờ phải gọi điện thoại." Lăng Thiên Dục vừa định cúp máy, giọng nói dồn dập của Lam Doanh truyền đến," Đừng cúp máy, nhị tiểu thư, Hồng Tâm giống như một mình lái du thuyền ra biển."
"Cái gì? Cô ấy sợ nước, không mang theo ai mà dám lên thuyền, huống chi cô ấy cũng không biết lái du thuyền."
"Tôi vừa lúc quay phim ở gần đó, sẽ không nhìn lầm đâu, tôi còn có thể nhận lầm chị em tốt của mình sao?"
"Lát nữa rồi nói."
Cúp điện thoại, Lăng Thiên Dục lại gọi mấy cú điện thoại qua, vẫn không có ai nghe, rơi vào đường cùng, cô đành phải mở định vị trên khuyên tai, phát hiện vị trí kia quả thật ở gần đảo Mỹ Nhân.
Sao lại như vậy......
Cùng lúc đó, Lam Doanh gửi một cái định vị phim trường tới, nói cho Lăng Thiên Dục vị trí, bảo cô nhanh chóng đến xem.
Lăng Thiên Dục trực tiếp bỏ lại đoàn đội, bất chấp gọi tài xế, tự mình lái xe chạy về phía bờ biển Mỹ Nhân.
Chân trước cô vừa đi, Hải Dụ và Lăng Thương Bắc đã lên cùng một chiếc xe, theo sát không rời.
Tại sao lại lái du thuyền? Học lái du thuyền từ khi nào? Tại sao cô không biết gì cả? Lăng Thiên Dục dọc theo đường đi đều suy nghĩ có phải mình bận đến choáng váng hay không, căn bản không chú ý tới tâm trạng và thay đổi gần đây của Liễu Tư Dực.
Có phải có chuyện gì không vui, hay xảy ra chuyện gì? Cô không nghĩ ra, chỉ là càng ngày càng lo lắng. Lúc này vừa mới rút đi một chút sợ hãi đối với nước, liền lái du thuyền ra biển, quá nguy hiểm!
80 km/h, tốc độ nhanh nhất trên đường thành phố.
Lăng Thiên Dục theo định vị trực tiếp chạy đến gần bờ biển Mỹ Nhân, nơi đó vừa hay có một bến du thuyền.
Cô vội vàng thuê một chiếc ca nô, quen thuộc nhảy lên, cấp tốc lái đến đảo Mỹ Nhân.
Du thuyền ở trên mặt biển vẽ ra độ cong kéo dài, đón gió cực nhanh chạy băng băng. Mái tóc dài của Lăng Thiên Dục điên cuồng nhảy múa, cô nhìn về phía trước, đi theo định vị tìm kiếm vị trí của Liễu Tư Dực.
Chiếc du thuyền được điều khiển dễ dàng trong tay cô, dễ dàng kiểm soát tốc độ và phương hướng.
Đảo Mỹ Nhân cách bờ biển Mỹ Nhân 5km, nơi đó là một hòn đảo nghỉ dưỡng, tất cả cảnh đẹp trên biển đều hội tụ ở đó, đẹp như tiên cảnh.
Gần bến du thuyền trên đảo, có một chiếc du thuyền nổi trên mặt biển.
Định vị chính là nơi này không sai, Lăng Thiên Dục chậm rãi tới gần chiếc du thuyền kia, ở boong tàu phụ cận leo lên.
"Tư Dực! Tư Dực!" Cô gọi hai tiếng, không ai trả lời.
Lăng Thiên Dục không dám trực tiếp đi vào, sợ bên trong không có ai, sẽ tuyệt vọng. Cô đi dọc theo boong tàu một lần, xem có dấu vết gì không, nếu... không dám suy nghĩ nếu như.
May mà, không có bất kỳ dấu vết rơi xuống biển hay trượt chân nào.
Nhất định là cô quá sợ mất đi, quá lo được lo mất, mới có thể nghĩ đến những thứ xui xẻo kia.
Cô vỗ vỗ đầu, lại gọi tên Liễu Tư Dực vài tiếng, nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng sóng biển.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đi tới cửa khoang thuyền.
Theo cửa khoang chậm rãi mở ra, một tòa hoa nghệ thiên đường đập vào mắt, nếu như không phải bởi vì từ trên biển mở du thuyền lại đây, Lăng Thiên Dục sẽ không tin vào mắt mình.
Những bông hoa bình thường nhất, với một loại lãng mạn khó tin nhất, nở rộ trước mắt cô. Hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là một bó hoa hồng hỗn hợp lớn phía trước, đầy màu sắc, kiều diễm ướt át, cực kỳ giống Liễu Tư Dực trong lòng cô, kiều diễm xinh đẹp, mị mà không phô trương.
Dưới nhiều màu sắc vờn quanh, hoa hồng đỏ ở giữa ghép thành bốn chữ cái Rose, không đợi Lăng Thiên Dục từ trong kinh ngạc chậm lại, Liễu Tư Dực một thân váy dài đỏ rực, từ trong đám hoa đi ra.
Nàng cầm hộp quà màu đỏ tinh xảo, mỉm cười đi tới bên cạnh Lăng Thiên Dục, quỳ một gối xuống, mở đối nhẫn trong hộp ra, chân thành nói: "Thiên Dục, lấy em nhé."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]