🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit: phuong_bchii

________________

Trăng mờ phản chiếu trên mặt biển, hình ảnh phản chiếu bị bước chân quấy nhiễu dần dần khép lại. Toàn trường chợt yên tĩnh, khoảnh khắc Tân Nhiên xoay người, thấy được khuôn mặt đẹp nhất, Hải Dụ dưới ánh trăng, mái tóc dài nhảy múa, thấu kính lộ ra ánh sáng yếu ớt, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt kia, nhu hòa sắc bén giữa hai lông mày cô ấy.

Trong phim trường hết thảy đều như thật như giả, đây rốt cuộc là ở trong phim hay ở ngoài phim?

Trong thoáng chốc, Tân Nhiên cảm giác mình đang ở trong mơ, nếu không, tại sao vừa nghĩ đến Hải Dụ, cô ấy lại xuất hiện.

Sắc mặt Hải Dụ nghiêm trọng, ánh mắt lướt qua mặt cô ấy, quay sang nhìn Lam Doanh, "Em có biết cô ấy bị thương không? Vết thương khó khăn lắm mới hồi phục rất có thể lại thối rữa lần nữa." Cô ấy chưa từng dùng giọng điệu nặng nề như vậy với Lam Doanh, trong lúc nói chuyện bất giác đề cao âm lượng, cố gắng đè nén tính tình sắp bùng nổ.

Lam Doanh còn chưa kịp phản ứng lại sự bất ngờ của cô ấy, chỉ sững sờ nhìn Tân Nhiên, "Đội trưởng Tân, trên người cô có vết thương?"

Không chỉ có cô nàng không biết, toàn bộ đoàn phim cũng không rõ chuyện Tân Nhiên bị thương.

Vụ án kia tuy rằng được truyền thông đưa tin, nhưng chưa từng tiết lộ qua chuyện cảnh sát bị thương.

Tân Nhiên không thích bày vết thương chồng chất ra trước mặt người khác, lại càng không muốn yếu thế, cô ấy chỉ bình tĩnh trả lời: "Hồi phục nhiều rồi, không sao đâu."

"Vậy không được, nếu chị Hải Dụ đã mở miệng rồi, hôm nay cô đến đây thôi, đạo diễn?" Lam Doanh nhìn về phía đạo diễn, ông ấy làm động tác OK, nói vài lời xin lỗi phiền toái, để Tân Nhiên kết thúc ngày hỗ trợ.

Hải Dụ vẫn nắm tay Tân Nhiên, quên buông ra, cho đến khi Lam Doanh mở miệng xin lỗi: :Xin lỗi, đội trưởng Tân, tôi cũng không biết cô bị thương, phía sau có chỗ cần chỉ đạo thì phiền cô, cô dưỡng sức trước đã."

"Không sao, tôi thật sự sắp khỏi rồi." Vừa dứt lời, Hải Dụ buông tay cô ấy ra, không nói một câu, xoay người rời đi.

Trái tim Tân Nhiên khó khăn lắm mới gom lại được chút ấm áp kia, lại đột nhiên tản ra.

Cô ấy giật mình tại chỗ, vuốt ve chỗ bị Hải Dụ nắm, buồn bã mất mát.

Cô ấy không đuổi theo, không biết nên nói cái gì, nói nhiều không thích hợp, không chừng còn có thể nổi lên tranh chấp. Cách tốt nhất để tránh mâu thuẫn là im lặng.

"Cô lên xe thay quần áo đi, tôi đi xem, chị Hải Dụ, chờ em với..." Lam Doanh đuổi theo nhanh hơn vài bước, thân mật kéo cô ấy, "Sao chị lại tới đây?"

"Không chỉ có chị tới."

Đi được vài bước, Lam Doanh mới chú ý tới hai người Liễu Lăng cũng ở đây, ba đóa kim hoa hiếm khi gặp nhau, tâm trạng cô nàng nhất thời tăng vọt, chỉ có Hải Dụ lạnh ngắt, không giận không vui.

Khi mấy người hàn huyên, cô ấy nhìn lại Tân Nhiên, vội vã còn chưa kịp nói chuyện. Không biết bắt đầu từ khi nào, Hải Dụ trở nên dễ dàng phân tâm, trước kia cô ấy là một người rất chuyên chú, luôn có thể tâm không tạp niệm mà nhào vào công việc.

Nhưng bây giờ... Trong lòng giống như có thứ gì đó đang lan tràn, uốn lượn quanh quẩn như dây leo, cô ấy đã không thể ung dung như trước nữa.

Loại cảm giác mất khống chế này tựa như một sợi dây thừng vô hình, dẫn dắt nàng, khống chế suy nghĩ của cô ấy.

Vốn định buổi tối tụ tập thật tốt, nhưng tiến độ quay phim ngày hôm đó của Lam Doanh còn chưa hoàn thành, Hải Dụ cũng mệt đến không có sức lực, Lăng Thiên Dục quyết định kéo dài thời gian gặp nhau.

Một tuần sau là đêm thất tịch, hôm đó đúng lúc là sinh nhật Hải Dụ, nếu đàm phán với tập đoàn Trung Á có thể thuận lợi, quyết định hạng mục ký hợp đồng, càng đáng ăn mừng.

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, tôi phải về khách sạn một chuyến, nhìn quần và giày ướt sũng của tôi này." Hải Dụ rất chú trọng hình tượng cá nhân, hôm nay cô ấy mặc một bộ trang phục công sở thoải mái, nghĩ đến việc tới đây là công tác thương mại, quần áo cũng tương đối chính thức, chỉ là không nghĩ tới vừa rồi mình sẽ không khống chế được mà xông ra ngoài.

Lam Doanh chỉ vào chiếc RV bên cạnh nói: "Chị qua bên kia thay đi, quần áo giày dép đều có, dù sao kích thước của chúng ta cũng không chênh lệch nhiều lắm, chị tìm một bộ thích hợp trước đi."

"Cũng được."

Chiếc RV là xe chuyên dụng Kỳ Mộc Uyển chuẩn bị cho Lam Doanh, mỗi lần quay phim đều có chuyên gia lái tới.

Đây là khu vực tư nhân của Lam Doanh, không có ai đến quấy rầy.

Chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, xe cũng như thế.

Hải Dụ cởi giày cao gót, đi chân trần vào. Tầng ngoài là sô pha và bàn ăn gấp gọn lại, tựa như một gian phòng khách mini, gian trong là phòng ngủ tắm rửa, quần áo giày dép trang sức đều ở bên trong.

Cô ấy không nghĩ tới sẽ có người, không gõ cửa trực tiếp kéo ra, chỉ thấy Tân Nhiên khoả thân đứng bên trong, cô ấy kinh ngạc nhìn Hải Dụ, trong tay còn cầm nội y màu đen chưa kịp mặc vào.

Cô ấy mang theo một túi hành lý, đặt ở trên xe Lam Doanh để dự phòng, Hải Dụ không nói tiếng nào, sau khi đi, cô ấy muốn tới tắm rửa thay quần áo trở về, không ngờ...... Sẽ xảy ra một màn xấu hổ như vậy.

Nếu như tới là người khác hoặc là người khác giới, Tân Nhiên có lẽ sẽ bởi vì cảnh giác và phản ứng nhanh nhẹn trực tiếp đóng cửa hoặc là đá người ra ngoài, nhưng bởi vì là Hải Dụ, nàng thậm chí quên mất chính mình đang trần như nhộng, trong lúc nhất thời, vui sướng, thẹn thùng, kích động các loại cảm xúc phức tạp tập kích lên trong lòng.

Hải Dụ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua thân thể trăm ngàn lỗ hổng như vậy, ánh mắt có thể nhìn thấy chỗ không phải vết thương mới thì là bệnh cũ. Dáng người Tân Nhiên cao gầy, bởi vì nhiều năm tiến hành huấn luyện thể lực và sức mạnh, bụng còn có đường cong rõ ràng hơn Liễu Tư Dực, vừa không quá cường tráng, lại vừa có sự dịu dàng của phái nữ.

Tỷ lệ cơ thể hoàn hảo, mọi thứ đều đúng, từ vai đến ngực...

Tầm mắt dừng ở chỗ nhạy cảm, mặt Hải Dụ đỏ bừng, lúc này mới cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm của mình mạo phạm người khác. Cô ấy vội xoay người, "Xin lỗi, tôi không biết cô ở bên trong."

Một tiếng này của cô ấy kéo sự chú ý của Tân Nhiên về, cô ấy rốt cuộc cũng cảm thấy trên người thoáng qua từng trận cảm giác mát mẻ, xấu hổ hận không có cái lỗ nào chui xuống.

"Tôi... tôi... tôi... không... không có việc gì... tôi vừa tắm xong... hơi nóng... cái kia, sao chị..." Cô ấy vừa nói vừa mặc quần áo, nói năng lộn xộn, mặt và lỗ tai thậm chí cổ cũng bắt đầu nóng lên, phải nói là, toàn bộ cơ thể đều nóng lên một cách khó hiểu.

Cô ấy dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, sau khi hoàn thành mới phát hiện mình lại cả người mồ hôi, tắm rửa sạch sẽ đều uổng phí.

"Tôi chỉ tới thay quần thôi, cô xong rồi thì ra ngoài trước đi." Năng lực khống chế cảm xúc của Hải Dụ rất mạnh, mặc dù nhịp tim chưa khôi phục, nhiệt độ trên mặt chưa tiêu, giọng nói của cô ấy vẫn rất ổn định.

"À, à, vậy, tôi về khách sạn trước." Lúc Tân Nhiên đi ngang qua cô ấy, có chút muốn che mặt, sợ Hải Dụ nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Bởi vì không gian chật hẹp, Hải Dụ cần nghiêng người mới có thể cho cô ấy đi qua, hai người ở cửa dán mặt mà qua, lúc Tân Nhiên dịch bước bỗng nhiên ngừng lại.

Hải Dụ trên trán cô ấy, khoảng cách gần trong gang tấc khiến Tân Nhiên lại dâng lên xúc động muốn ôm cô ấy. Cô ấy vẫn nhớ cái ôm đó, cái cảm giác an ấm gắn bó này thường xuyên quanh quẩn trong lòng, cùng cô ấy vượt qua mỗi ngày đêm.

"Hải Dụ ~" Tân Nhiên làm như muốn tới gần cô ấy, Hải Dụ lại lùi ra ngoài một bước, khoảng cách này quá nguy hiểm, khiến cô ấy không biết làm thế nào, chỉ có thể tránh đi.

"Tôi tới đây công tác, nhị tiểu thư có cuộc đàm phán quan trọng, đêm nay theo họ đến thăm Lam Doanh, không ngờ cô cũng ở đây, vết thương chưa khỏi thì nghỉ ngơi nhiều hơn, yêu bản thân nhiều hơn mới có thể trả giá nhiều hơn tình yêu cho người khác, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi." Lúc nói những lời này, Hải Dụ thậm chí không ngẩng đầu, không có sức giải thích và nói rõ hóa giải sự vi diệu lúc này.

Ánh mắt của cô ấy không có tiêu cự, cô ấy sợ nhìn thấy ánh mắt khát vọng nóng bỏng của Tân Nhiên, cô ấu cũng sợ mình sẽ rơi vào sự thương tiếc này.

"Tôi nghe lời chị, vậy tôi đi trước, trông chị có vẻ mệt, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

"Ừ." Hải Dụ cúi đầu đi vào phòng, chậm rãi đóng cửa lại.

Khi tầm mắt chỉ còn lại một khe hở, cô ấy ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng Tân Nhiên lúc xuống xe.

Lam Doanh quên dặn Tân Nhiên vào trong xe tắm rửa, chờ lúc cô ấy đi ra, mới nhớ tới chuyện này.

"Cô và chị Hải Dụ?" Cô nàng hăng hái hỏi, tính thời gian cũng phải vài phút chứ, sao một chút động tĩnh cũng không có?

Tân Nhiên liên tục xua tay: "Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn, tôi đi trước."

"Chờ một chút, chờ một chút."

"Có chuyện gì sao?"

"Để bày tỏ sự xin lỗi của tôi, tôi nói cho cô biết một bí mật."

"Hả?"

Lam Doanh ghé tai nói: "Thất tịch cũng là sinh nhật của chị Hải Dụ, chúng tôi có thể sẽ tổ chức party, làm thế nào thì cô tự xem đi nhé."

"Thật sự là ngày tốt, tôi biết rồi, cảm ơn, vô cùng cảm ơn." Tân Nhiên nắm tay Lam Doanh, vẻ mặt biết ơn.

Cô ấy nên tặng quà gì cho tốt? Làm một cái gì đó tốt?

Tân Nhiên rơi vào trầm tư, những ngày tĩnh dưỡng đần độn, cô ấy dường như tìm được động lực và lạc thú.

Cuộc sống không còn đơn điệu nhàm chán, bởi vì Hải Dụ, cô ấy lại mong đợi thế giới này nhiều hơn một chút.

Thời gian tập đoàn Lăng Duệ cùng tập đoàn Trung Á đàm phán gần ngay trước mắt, đoàn đội tiến vào thời kỳ chuẩn bị chiến tranh, Lăng Thiên Dục cũng tiến vào bận rộn trạng thái.

Mỗi ngày xây dựng chiến lược trong phòng họp khách sạn, điều chỉnh phương án dự án, tỉ mỉ báo giá, mỗi người trong tổ dự án xâu chuỗi thành chuỗi trung tâm, đan xen vào nhau.

Vốn kế hoạch mỗi ngày chỉ dành ra một phần thời gian làm việc, những lúc khác cùng Liễu Tư Dực hai người thế giới, nhưng tập đoàn Trung Á số lượng lớn tư liệu và số liệu phải tiêu hóa, cô không rảnh phân thân.

Chỉ có mỗi đêm ôm Liễu Tư Dực, cô mới có thể an tâm ngủ một giấc, ngày hôm sau lại dậy sớm đi đến phòng họp.

Trong phòng họp, mùi cà phê nồng nặc, người không chịu nổi vài ngày thức đêm, đều cần cà phê hoặc trà đặc để nâng cao tinh thần.

"Trước mắt hiểu rõ tình huống xem ra, cùng ngày chị em Nghiêm gia đều sẽ tham gia, thậm chí ngự dụng luật sư Tề Môn cũng sẽ trình diện, đối với tất cả điều khoản hợp đồng đã định, song phương cần đạt thành nhất trí."

"Họ ra đất ra người, chúng ta ra công nghệ và xây dựng, và phần vốn chiếm tỷ lệ 50 - 50."

"Bộ phận phí tổn của bọn họ tính toán rất tinh, chủ tịch Lăng cô xem số liệu đi, trừ ra điểm kia chính là bộ phận phí tổn làm."

Phòng họp chìm vào trong thảo luận kịch liệt, Lăng Thiên Dục chống má ngóng nhìn màn hình, cô mở trang web, muốn tra vài thứ, trong lúc vô tình thấy được ghi chép lướt web.

"Những việc cần lưu ý khi bơi."

"Cách bơi nào dễ hơn?"

"Điều chỉnh nhịp thở khi bơi như thế nào?"

Laptop của cô mang theo bên người, không ai động đậy, bản thân lại không tra qua những thứ này, vậy chỉ có thể là Tư Dực?

Lăng Thiên Dục đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó nàng nói cô đã lâu không đi lặn và du thuyền, sau đó lại chủ động tới gần bãi cát ở trường quay.

Chẳng lẽ nàng... nàng muốn...?

Lỗ tai đã không nghe thấy tiếng báo cáo, Lăng Thiên Dục lướt xem từng cái lịch sử tìm kiếm, nhanh chóng khép máy tính lại, vội vàng rời khỏi phòng họp.

"Chủ tịch Lăng?"

"Chủ tịch?"

Mọi người vẻ mặt nghi hoặc, lúc Hải Dụ đuổi theo, Lăng Thiên Dục đã không thấy bóng dáng đâu.

Mỗi ngày Liễu Tư Dực đều ở phòng tập thể thao rất lâu, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo một chút. Ngoài việc kiên trì huấn luyện phục hồi cường độ cao, nàng cũng tăng cường thời gian và cường độ rèn luyện thể lực và sức mạnh.

Lăng Thiên Dục đi thẳng đến tầng cao nhất, nơi đó có phòng tập thể thao và bể bơi tư nhân, chuyên chuẩn bị cho khách quý cấp bậc cao nhất. Vì không để cho nàng bị quấy rầy, Lăng Thiên Dục bao luôn nơi đó, những khách khác chỉ có thể đi đến không gian công cộng.

Trong phòng tập thể thao một mảnh yên tĩnh, nhân viên phục vụ tươi cười đầy mặt nghênh đón, "Xin chào khách quý, xin hỏi có cần gì không?"

"Cô Liễu không ở đây sao?"

"Cô là chỉ cô Liễu Tư Dực sao?" Cô ấy quen thuộc nói ra tên.

"Phải."

"Cô ấy đang ở hồ bơi..."

Lăng Thiên Dục trong lòng giật mình, vội vàng chạy về phía hồ bơi. Nàng sợ nước như vậy, làm sao chạy tới hồ bơi? Học bơi cái gì, phải vượt qua chướng ngại, rất vất vả, cũng rất đau khổ.

Lấy quá khứ ra tra tấn mình một lần nữa sao? Lăng Thiên Dục không cần nàng như vậy.

Hồ bơi này thấp thoáng trong bóng cây, lấy hình thức hải đảo tự nhiên thiết lập bãi cát mịn màng, hồ đá ngầm xanh biếc, làm cho người ta có một loại ý cảnh tuyệt mỹ như ảo như thật.

Không gian hồ bơi tư nhân, không có nhân viên cứu hộ, ngoại trừ trong góc có camera, nơi này không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào.

Bốn phía tình thơ ý hoạ, không có một bóng người. Lăng Thiên Dục luống cuống, cô dò xét từng ngóc ngách, đồng thời khẽ gọi: "Tư Dực? Tư Dực!"

Đáp lại cô, chỉ có hồi âm nhàn nhạt.

Qua lại hồ bơi chỉ có một con đường, chỉ có thể xuyên qua phòng tập thể thao đi tới, nếu Tư Dực rời đi, nhân viên phục vụ phòng tập thể thao nhất định có thể nhìn thấy.

"Tư Dực!" Lăng Thiên Dục lo lắng tìm kiếm, lúc đi qua bờ nước thì chú ý tới đáy nước hình như có cái gì đó.

Đảo mắt nhìn lại, chỉ thấy đáy nước trong suốt xanh thẳm, có một thân ảnh cuộn mình, hai mắt nàng nhắm chặt, giống như hãm sâu trong sợ hãi, cô tịch bất lực, tùy ý nước vô tình nhấn chìm toàn thân nàng.

"Tư Dực!" Lăng Thiên Dục thả người nhảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.