Chỉ bằng một tiếng cười này của Lương Hiện,Minh Tự trong nháy mắt đem hai từ "Ôn nhu" trực tiếp chôn vùi.
Hơn nữa sau khi cười xong, anh còn đưa ngón tay lên xoa xoa khóe mắt cô, giống như là đang dỗ dành: "Không đau, không đau đừng có khóc nữa nha,ngoan ngoan".
Âm cuối thậm chí còn không thèm giấu ý cười.
Minh Tự tức giận đến mức phải hất tay anh ra, giọng cô đột nhiên cao lên "Anh hả hê lắm đúng không?"
"Không phải như thế" Lương Hiện hắng giọng, biết cô đang hiểu lầm nên vội vàng nói "Chính là cảm thấy em có chút đáng yêu."
Bộ dạng vừa rồi không biết gì,ngây ngốc của cô giống như một con thú nhỏ vô cùng ngây thơ khiến anh không thể nào kìm lòng được mà bộc lộ ý cười trong mắt.
Minh Tự nhìn anh với ánh mắt vô cùng biến thái, thật sự là không thể nào lý giải rốt cuộc cô có chỗ nào được xem là đáng yêu như lời Lương Hiện vừa nói.
Bất quá, cảm giác đau đớn kia cũng dời đi một ít,bây giờ bất ngờ quay trở lại. Minh Tự chỉ cảm thấy eo, chân là còn tốt, còn những nơi khác đều rất đau.
"Em đau quá" Cô than thở nhìn anh chằm chằm.
Lương Hiện lại hôn lên môi cô một cái sau đó mới ôm người lên trên giường.
Tuyết đã rơi gần một ngày, vào buổi tối tuyết giống như đã nhỏ hơn rất nhiều so với ban sáng.
Có những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng trên không, được gió nhẹ nhàng thổi qua tạo thành một vòng xoáy nho nhỏ.
Sau khi bác sĩ đến và rời đi lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hong-cua-luong-hien/1759212/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.