Kha Lễ Kiệt khai triển xong kế hoạch, cảm thấy có chút mỹ mãn bắt đầu thu binh, sau đó quay sang trò chuyện với Thừa Vũ về câu lạc bộ khinh khí cầu mới mở ở Bắc Kinh. Minh Tự ngầm lấy đôi mắt nhỏ của mình một đao sắt lạnh ném qua, mà Kha Lễ Kiệt vốn là người da dày,an ổn ngồi đó như một pho tượng. Cô thu lại ánh mắt một lần nữa và lén lút liếc nhìn Lương Hiện. Tay anh đem trái dâu tây ở giữa không trung chuẩn bị đến miệng Minh Tự cũng không lại tiếp tục, khuỷu tay chống lên mép bàn, mi mắt lúc này có hơi rủ xuống. Cứ như vậy mà vô cùng bình tĩnh nhìn cô khiến da đầu bên trên tê liệt một cách không thể giải thích được. Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Minh Tự cảm thấy mình ở trong nhóm có thể hèn mọn đến như vậy. Sau khi im lặng một lúc, cô dùng cùi chỏ đụng nhẹ vào Lương Hiện, giả vờ bình tĩnh "Anh ăn dâu được không?" Lương Hiện nheo mắt "Không được." Minh Tự: "......" Lúc trước hai người bất đồng, người chủ động nhận lỗi xuống nước đa số đều là Lương Hiện, hiện tại cô thử thăm dò muốn nhận lỗi, anh cư nhiên lại còn không thấy cảm kích. Hơn nữa, đây là lỗi của một mình cô sao? Lương Hiện trước đây cũng chưa bao giờ coi cô là vợ tương lai của mình. Nghĩ đến đây, Minh Tự lập tức ngồi thẳng, tay gõ gõ mặt bàn, "Anh tức giận cái gì, em còn chưa có tức giận đâu. Lần đầu tiên gặp mặt đã muốn đánh nhau, lúc học cao trung bản thân giao du quan hệ tốt với rất nhiều cô gái còn chưa tính, thái độ này của anh bây giờ như vậy là tính như thế nào?" Lương Hiện nhướng mày "Làm sao có thể?" Từ nhỏ đến lớn, cô gái mà anh có mối quan hệ tốt, tiếp xúc nhiều nhất luôn luôn chỉ có duy nhất một cô gái,đó là Minh Tự cho nên làm sao có thể. Thực tế, Minh Tự cũng biết Lương Hiện không có. Chẳng qua là do vẻ ngoài của anh quá đào hoa,trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. “Tớ nói hai người, hai người đang nói thầm cái gì ở bên kia?” Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ nói xong,khi quay đầu nhìn về phía này, ý cười trong mắt vô cùng gian ác "Sẽ không phải bắt đầu lôi mấy cái chuyện cũ ra nói chứ?" "Tất cả chuyện này không phải đều là như cậu mong muốn sao?" Minh Tự nhìn thấy Kha Lễ Kiệt liền đặc biệt tức giận "Kẻ châm ngòi ly gián!" "Oan uổng nha, tớ có thể bắt được chuyện này của hai người quả thật cũng không dễ dàng gì. Minh Tự, cậu tưởng hai người đến được với nhau là dễ dàng sao, lại nói,hai người các cậu đối chọi gay gắt với nhau từ nhỏ,so với hiềm khích cao trước đây của hai người, kết cuộc như vậy được xem là Kim ngọc lương duyên trời ban!" Kha Lễ Kiệt ôm ngực, say mê mà nói "Cho nên, cái bát cẩu lương này, tớ sẽ thật sự vui vẻ mà chịu đựng." Thừa Vũ ở bên cạnh cũng nghiêm nghị đứng dậy vỗ vỗ tay "Nói rất đúng!" Minh Tự: "......" Có quỷ mới tin lời các cậu. "Không tin cậu hỏi Hiện Hiện." Kha Lễ Kiệt cầm nĩa chuẩn bị xiên một miếng dưa nhưng lại không ngờ Lương Hiện duỗi tay đem đĩa dưa đẩy qua bên kia, chiếc nĩa trong tay Kha Lễ Kiệt nhất thời xiên thẳng vào trong không trung. "Hiện Hiện, chẳng lẽ lời tớ vừa nói ra không hề có lý chút nào sao?" Kha Lễ Kiệt thu tay lại, bắt đầu lên án hành vi xấu xa kia của Lương Hiện. Lương Hiện đáp "Có lý." "Vậy cậu đẩy đĩa dưa kia làm cái gì?" Lương Hiện không nhanh không chậm đem đĩa dưa chuyển qua trước mặt Minh Tự,đưa cho cô một cái nĩa rồi đút cho cô "Bởi vì cái này, vợ tôi cũng thích ăn." Kha Lễ Kiệt: "???" Muốn làm tổn thương nhau lắm đúng không? - ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------ "Tớ thật sự tức giận, đặc biệt vô cùng tức giận, cảm giác Hiện Hiện cho tớ bây giờ chính là cái gì cậu biết không... Là một con khổng tước đó?" Trong quán bar, sau khi tan cuộc, Kha Lễ Kiệt đánh một cái ợ rõ to "Phô cái này một chút, phô cái kia một chút, về sau, tớ sẽ không bao giờ ở cùng với hai người bọn họ!" Có trời mới biết cậu đã phải chịu đựng thức ăn cho chó này vất vả đến như thế nào. Lương Hiện tỏ thái độ không để ý đến sự nghi ngờ trước đó, Minh Tự cũng hợp lý mà không nháo như tưởng tượng trước kia, buổi chiều ở câu lạc bộ Snow, buổi tối ở quán bar, tuyệt đối chính là cố ý, cố ý đổ hết bát này đến bát thức ăn cho chó khác vào miệng cậu. "Cậu không khơi mào lại lịch sử trước đó của họ, hai người đó cũng sẽ không như vậy mà trả thù cậu." Dụ Xuyên là người giữ được tỉnh táo nhất, bình tĩnh mà từ từ đỡ con ma men Kha Lễ Kiệt. "Chính xác là như vậy!" Thừa Vũ nói. Kha Lễ Kiệt: "......" Suy nghĩ hiện tại là vô cùng hối hận. - ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------ Mười giờ tối, Minh Tự cùng Lương Hiện trở về dinh thự Guanlan. Gió đêm mùa đông Bình Thành lạnh buốt thấu xương, Minh Tự nằm trên lưng Lương Hiện ngược lại toàn thân đều cảm thấy vô cùng ấm áp. Đèn đường sáng rực trải dài khắp lối đi dẫn vào nhà chính. "Lương Hiện." Minh Tự bỗng nhiên gọi tên anh. Lương Hiện "Ừm" một tiếng, bước chân bên dưới cũng giữ một tốc độ ổn định "Sao thế em?" Minh Tự hôm nay uống quá nhiều, hô hấp ở bên trên đều phảng phất thoang thoảng mùi rượu, âm thanh phát ra nghe say chuếch choáng nhưng lại giống như không say "Trước kia anh cư nhiên lại dám chán ghét em." "Không đúng" Minh Tự không phục "Vậy tại sao anh lại luôn đối nghịch với em?" Qua vài giây, Lương Hiện cong khóe môi "Bởi vì nó thú vị?" Bình thường trông có vẻ cao ngạo nhưng chung quy cũng không giữ được dáng vẻ đó lâu, chỉ một chút trêu chọc nho nhỏ đã bắt đầu bùng nổ tính tình mà biểu cảm giận dữ của cô có đôi khi khiến anh cảm thấy thực sự rất... dễ thương và đáng yêu. "......" Minh Tự nhất thời không nói nên lời, dùng ngón tay chọc vào vai anh "Có gì mà thú vị." Lương Hiện nhấc chân bước lên bậc thang, gương môi cười khẽ khi nghe thấy điều này. Mà không hiểu sao, Minh Tự sau khi nói ra mấy lời này cũng theo đó mà cong cong khoé môi. Về đến nhà, sau khi được anh thả xuống, hiếm khi lương tâm trỗi dậy , Minh Tự xoay người xoa mặt anh "Cõng lâu như vậy, có phải rất mệt rồi hay không?" "Không mệt." Hô hấp của Lương Hiện thậm chí còn không hề loạn. Cô bĩu môi "Thể lực thật tốt." "Ừm " Lương Hiện thấp giọng bên tai cô cười cười "Em không biết?" "Lưu manh." Minh Tự đá giày, đi dép lê, chân còn chưa kịp chạy đã bị kéo lại. Một trận trời đất quay cuồng, lưng cô áp vào tường ở hành lang. Lương Hiện hôn lên môi cô, hơi thở dồn dập đến mức không thể kháng cự. Lần theo đầu lưỡi chạy dọc theo cánh môi, từ từ cạy mở rồi thâm nhập vào. Minh Tự bị nụ hôn, sự cuồng dã của Lương Hiện làm cho choáng váng, ánh mắt hơi hơi quét qua phía sau một cái, nhanh chóng muốn đẩy anh ra "Không được, Hạ Tuế!" Lương Hiện một tay chống tường, nghiêng đầu liếc mắt nhìn nó một cái. Hạ Tuế không biết đã mở cửa lồng sắt từ khi nào, lúc này đang cùng với Ragdoll sóng vai đứng cùng một chỗ, nghiêng đầu nhìn về phía bên này. Một mèo một chim từ sau khi ở chung với nhau, quan hệ giống như là đã được chữa lành, gần đây cũng thường thấy chơi với nhau, Hạ Tuế nhìn trông khá ngây ngô nhưng thật ra nó là một con chim điểu có chút gian xảo, thường thường nó sẽ vô cùng lưu manh mang theo Ragdoll xuất hiện xem hai người bọn họ thân mật linh tinh. "Thấy được" Lương Hiện lập tức đem cô bế lên lầu, âm thanh ẩn ẩn có chút nghiến răng nghiến lợi "Ngày mai sẽ đổi một cái lồng sắt khác cho nó." Minh Tự nghĩ Hạ Tuế sắp mất đi tự do, ở trong lòng vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa. Nhưng rất nhanh cô chợt nhận ra tình hình của mình hình như còn bất ổn hơn, bắt đầu giơ chân múa tay muốn tránh thoát nhưng phát hiện lúc này giãy giụa không có hiệu quả, lại đấm đánh vai Lương Hiện "Hôm nay em thật sự không muốn!" Đối với Lương Hiện, sức lực chống cự này của cô không khác gì một chú mèo đang cố khoa chân múa tay. Đêm nay rốt cuộc cũng không thể miêu tả hết, Lương Hiện cả đêm giống như hạ quyết tâm trả thù cô, đem người lăn qua lộn lại,vô cùng phóng túng đem tất cả các tư thế lặp qua lập lại một lần rồi lại một lần. Minh Tự đối với hành vi này gào khóc cả đêm, miệng nhỏ liên tục phủ định cái gì "Đáng tin cậy", "Ổn trọng" chỉ là mấy lời nói linh tinh, nhiều lần bảo đảm rằng mình chỉ thích loại hình như Lương Hiện. Nhưng rốt cuộc đáng giận nhất chính là, Lương Hiện sau khi vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô nói xong câu đó, cũng không như vậy mà dừng tay. - --Edit: Ninh Hinh-------- Vào đầu tháng 12, Bình Thành rơi xuống một trận tuyết đầu mùa. Trận tuyết đầu tiên năm nay có vẻ đến muộn hơn nhiều so với những năm trước, rất nhiều người đã than thở hết lần này đến lần khác nói rằng năm nay tại sao lại không có tuyết, nhưng giờ cuối cùng cũng được như mong đợi. Sáng sớm, những bông tuyết bên ngoài vẫn còn nhẹ nhàng theo làn gió bay phất phới giữa không trung,trong ánh sáng mỏng manh từ trong ổ chăn nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời trong vắt xuyên thấu, hơi hơi toả ra một chút hàn. Chờ khi rời giường ăn qua bữa sáng, những bông tuyết bên ngoài đã to bằng lông ngỗng, lần lượt nặng nề rơi xuống. Hàng năm đều sinh hoạt ở những nơi được tuyết trắng bao phủ,không có gì lạ hay bất ngờ nhìn thấy chúng nhưng trong lòng lại vẫn cứ cảm thấy có một loại hưng phấn vô danh không thể nào kìm nén được. Cô nắm tay Lương Hiện đi ra khỏi cửa biệt thự, nghe thấy tuyết rào rạt dừng ở trên cán ô, bỗng nhiên hơi cong khóe môi "Buổi tối chúng ta ném bóng tuyết nhé?" Lương Hiện nắm lấy tay cô bỏ vào túi áo khoác chính mình, ôn nhu mỉm cười "Có phải muốn chồng em ở chỗ đó bất động, làm bia cho em ném?" Minh Tự: "......" Tại sao anh ấy lại đoán chính xác như vậy. "Có phải lại nghĩ tại sao anh lại đoán chính xác ý nghĩ xấu xa này của em đúng không?" Lương Hiện cúi đầu, chạm chạm cái trán của cô "Nghĩ nhiều như vậy, có phải cũng nên suy xét chúng ta có phải rất hợp?" "Anh chưa từng nghe qua sao, đánh là thân mắng là yêu." Minh Tự ra vẻ rất có lý, lại kéo cánh tay anh "Vậy buổi tối anh phải nhanh chóng trở về sớm hơn, chúng ta không đánh nhau, chỉ nhìn xem tuyết rơi" Lương Hiện mỉm cười, giao ô cho người giúp việc sau đó mới theo lên xe "Được" Chiếc Bentley màu đen lái êm ái trên đường tuyết rơi. Hai người đi cùng nhau một lúc, Lương Hiện đến công ty, còn Minh Tự thì đến phòng làm việc. Khi cô mua cửa hàng này, việc trang trí cơ bản đơn giản xung quanh vốn dĩ đã rất tốt. Thêm việc Minh Tự thuê một nhà thiết kế nội thất vô cùng có tiếng ở Bình Thành thực hiện một số công đoạn tu sửa cho nên hiện tại nó gần như đang trong giai đoạn cuối cùng. Toàn bộ studio được thiết kế đơn giản và rất có cảm giác thoải mái khi đến, bàn ghế được thiết kế từ những khúc gỗ đắt tiền được đặt bên cạnh những tán cây xanh đậm đang vươn mình xòe ra những cành lá. Bước chân vào nơi đây, có một cảm giác yên bình và tĩnh lặng giữa một khu trung tâm đô thị náo nhiệt. Minh Tự nói chung là khá hài lòng, cùng nhà thiết kế thảo luận thêm một vài chi tiết ở đó, cuối cùng sẽ đi dùng món Nhật với Du Niệm Niệm và sẽ cùng nhau đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật vào buổi chiều. Bởi vì Du Niệm Niệm học khoa thiết kế và nghệ thuật cho nên việc hai người ở bên nhau như thế này hoàn toàn không thiếu đề tài. Triển lãm tranh hôm nay khác hơn những lần xem trước đó, mang tông màu u ám, mang đậm phong cách nổi loạn. Nhưng nó không hề khiến người xem chán nản, trong số những bức triển lãm,có một số bức tranh đã khiến Minh Tự cảm thấy khá là thú vị. Minh Tự xem đến nhập thần mà bên tai nghe Du Niệm Niệm tích cực giải thích cho cô nghe từng bước tranh. "Đúng rồi, Trịnh Y Kiện, cô còn nhớ rõ chứ?" Đi qua khỏi hành lang dài màu đen,Du Niệm Niệm bỗng nhiên nhắc tới một người. "Ai?" Minh Tự nhất thời không nhớ ra được. "Chính là người đã đón cô lần trước lúc cô vừa tới Thân Thành" Du Niệm Niệm nói một cách thận trọng "Gia đình anh ta phá sản rồi." Trịnh gia phá sản việc này, kỳ thật mấy tháng trước đã có nghe nói, bây giờ nghe Du Niệm Niệm nói nguyên nhân bởi vì có một khoảng đầu tư kếch xù đột nhiên xảy ra chút vấn đề, đối phương không biết vì sao đột nhiên dừng kí kết, làm cho chuỗi tài chính Trịnh gia đứt gãy, trong thời gian ngắn không tìm được đối tác mới, kinh tế rất nhanh dẫn tới xu hướng suy sút. Sau đó,Trịnh gia đại khái là cái gì cũng có thể thử, trong lúc tuyệt vọng, đã mạo hiểm đưa ra cách giải quyết không chừa đường lui, kết quả mới đi được nửa đường xuất hiện đối thủ cạnh tranh, trực tiếp đem toàn bộ mọi thứ bao năm gầy dựng đổ xuống biển. "Một gia tộc có gia sản vô cùng đồ sộ, đảo mắt nói mất trắng liền mất trắng" Dù sao cũng là người đã từng là bằng hữu, Du Niệm Niệm không thể không tiếc hận, lại nhỏ giọng nói "Tự tự, kỳ thật tôi có nghe nói, người đẩy Trịnh gia đến bước đường cùng như thế này, là chồng của cô" - ------Đăng tải duy nhất tại Fb:Nhà Ninh Hinh và Wattpad GaniiHin------ Trịnh Y Kiện từng có ý với cô. Lương Hiện biết. Hiện tại Trịnh gia phá sản. Lại tiếp tục đi xem những bức triển lãm khác, Minh Tự rốt cuộc chỉ có thể nói là chính mình đang cưỡi ngựa xem hoa. Sau cùng Du Niệm Niệm nói lời tạm biệt, chỉ lo nghĩ tới chuyện kia, một cái xoay người đã đâm vào lồng ngực của người đi phía sau. Lương Hiện vươn tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nhướng mày "Lại nghĩ cái gì đâu?" Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Minh Tự vội ngẩng đầu lên "Sao anh lại tới đây?" "Tới đón em" Lương Hiện nắm tay cô "Vừa rồi đó là cháu gái Du phu nhân?" Minh Tự "Vâng", nghĩ tới vấn đề chính, cô ho nhẹ, khóe môi hơi gương lên "Hỏi anh một vấn đề." "Được?" "Trịnh gia phá sản, việc này là Kinh Hoằng làm sao?" Cô nhìn chằm chằm anh như đang đợi một câu trả lời hợp lý. Lương Hiện giúp cô mở cửa xe, một bàn tay đặt ở phía trên "Không phải." Không phải? Chẳng lẽ tin tức của Du Niệm Niệm đã lầm? Chờ Lương Hiện ngồi vào trong xe, Minh Tự bắt đầu truy vấn "Em nghe nói......" Lương Hiện xoa tóc cô "Là anh." Minh Tự chợt hiểu ra rằng có những công ty khác đứng dưới tên của anh ấy. "Đừng có chạm vào em" Cô "Hừ" một tiếng, lại cúi người tiến lên, đưa tay chạm vào mặt anh, tự luyến mà hỏi "Cái công ty đầu tư kia là của anh? Ngưng kí kết là bởi vì em sao?" Lương Hiện mỉm cười, hôn hôn môi cô "Ừm" Hai người hôn xong, Minh Tự dựa lưng ở phía sau ghế, cảm thấy mỹ mãn mà bật cười khe khẽ. Trịnh Y Kiện nhìn chung cũng không được tính cái gì quan trọng, cũng như việc nhà anh ta phá sản cũng không tạo thành cái gì quá nhiều ảnh hưởng, nhưng Lương Hiện vì cô mà làm những chuyện này, trong một lúc khiến cô thực sự vô cùng kinh ngạc. Đúng là hỗn thế đại ma vương. Vì thế, dưới sự cảm động của mình dành cho Lương Hiện,Minh Tự ở cổ anh lưu lại một vết son đỏ mọng. Hai người nắm tay, chậm rì rì ở đình viện tản bộ, cô thậm chí còn giúp anh vỗ về những bông tuyết trên vai, không khí giữa hai người trông rất ấm áp. Sau một ngày tích góp, tuyết ngoài sân đã đọng lại dày đặc cả lối đi. Mang một chiếc khăn quàng cổ dày, Minh Tự thỉnh thoảng nặn ra một người tuyết nhỏ để chơi đùa, lòng bàn tay cô dính đầy tuyết tan, Lương Hiện ở bên cạnh kiên nhẫn giúp cô lau khô tay. Minh Tự để anh lau tay cho mình, khóe môi cô hơi cong lên. Kỳ thật Lương Hiện, cũng là người rất ôn nhu. Đắm chìm trong tâm trạng tràn đầy vui vẻ, sau khi Minh Tự quay trở lại biệt thự đi vào phòng tắm. Khi bước ra một lần nữa không hiểu sao lại bị trượt ngã xuống một cái. Cả người ngồi ịch dưới đất. Ngay lúc đó, Minh Tự chỉ cảm thấy dưới thân tê rần và vô cùng đau đớn cho đến khi Lương Hiện sải bước tới ôm lấy cô. Tóc cô xoã tán loạn, trên mái tóc vẫn còn lấm tấm những bông hoa tuyết, khóe mắt và mũi hơi đo đỏ như thể cô vừa bị một ai đó ức hiếp, ủy khuất mà oa oa nức nở. Lương Hiện hôn nhẹ lên môi cô một cái sau đó đưa tay xoa xoa lấy gương mặt cô, ngay khi Minh Tự nghĩ anh sẽ nhẹ nhàng an ủi mình thì đột nhiên nghe thấy anh bật cười thành tiếng. Minh Tự: "?" Ôn nhu cái rắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]