Sau khi hai người họ lui xuống, ta còn nghe thấy họ xì xào: “Thu Nguyệt tiên tử trở thành người của Trạc Thanh cung chúng ta từ bao giờ vậy?”. Ta toan giải thích với họ thì Thanh Duy thượng thần đã dùng quạt cản ta lại bảo.
- Không cần giải thích nhiều. Cứ để vậy đi.
Thấy thượng thần nói vậy, ta cũng thôi.
Trái với vẻ mặt vừa hỏi tội hai người kia, Phượng Hoàng quay sang ta dịu giọng hỏi.
- Nàng tới tìm ta là có chuyện gì?
- Không có việc thì không được tới sao?
Ta hỏi ngược lại hắn.
Phượng Hoàng nhất thời ngỡ ngàng. Hắn lúng túng giải thích.
- Không phải. Chỉ là tự dưng nàng chủ động tới tìm ta nên ta tưởng…
Đang nói dở Phượng Hoàng đánh mắt nhìn xuống tay đang cầm hộp quà của ta. Thế là hắn bỏ dở đổi ngay sang hỏi ta.
- Nàng đang cầm gì vậy?
Ta thấy hắn thấy thì cũng thấy rồi nên cũng chẳng buồn giấu giếm. Ta nhét hộp quà vào tay hắn bảo.
- Tặng ngươi đấy, Phượng Hoàng.
Bị làm cho bất ngờ. Biểu hiện đầu tiên của Phượng Hoàng là đứng đờ người ra đấy. Nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, đầu mày khóe mắt tràn ngập nét cười.
- Là gì thế?
Phượng Hoàng tươi cười hỏi.
- Ngươi mở ra thì biết.
Ta lúng túng đáp lại. Trong lòng bỗng thấp thỏm chỉ sợ hắn mở ra lại không thích.
Phượng Hoàng dùng tay mở nắp hộp. Thanh Duy thượng thần cũng sát lại.
Phượng Hoàng cầm chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-hoa-yeu-yeu/3483667/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.