Đây là lần đầu cả hai cùng nhau đi du lịch, Nhậm Diệc vì cân nhắc đến sở thích của Cung Ứng Huyền nên muốn chọn nơi nào đó mang đậm tính văn hóa. Cung Ứng Huyền cũng rất quan tâm đến cảm nhận của Nhậm Diệc, muốn chọn một nơi thật lãng mạn.
Sau khi trao đổi, họ phát hiện cả hai đều rất thích mấy nơi “hardcore” một chút, bởi vậy mà chuyến du lịch tới Nam Phi này ra đời.
Đây là một chuyến du lịch kết hợp những gì nguyên thủy và hoang dã nhất. Hai người cùng tới Namibia xem sa mạc đỏ, tới mũi Hảo Vọng ngắm biển xanh rồi lại tới Kilimanjaro chiêm ngưỡng những dãy núi phủ đầy tuyết trắng.
Họ còn cùng lái xe jeep băng qua những thảo nguyên Phi châu rộng lớn, rong ruổi theo từng đàn động vật hoang dã đang di cư.
Điểm dừng chân cuối cùng của họ chính là Dãy núi Drakensberg hùng vĩ.
Cả hai đều thích leo núi và đi bộ đường dài, bởi vậy thay vì đến những địa điểm tham quan quen thuộc, họ tìm một hướng dẫn viên người bản địa đưa lên núi, bắt đầu chuyến du lịch bộ hành kéo dài ba ngày.
Vào ban ngày, hai người vừa đi vừa nghỉ, lúc thì nghiên cứu những loài thực vật xưa nay chưa từng thấy, khi lại dùng drone quay lại phong cảnh từ trên cao. Họ còn cùng nhau nổi lửa nấu cơm, đêm đến thì ngủ trong lều vải đơn sơ, dù cho ban ngày mệt nhọc vẫn nhiệt tình triền miên không giảm.
Ở Nam Phi, mỗi ngày họ cùng nhau trải qua, mỗi nơi họ đặt chân đến đều lưu lại những dấu ấn tình cảm mãnh liệt của hai người.
Từ lúc nhìn thấy bọn họ hôn nhau, hướng dẫn viên đã rất tự giác giữ khoảng cách. Bởi vậy mà đại đa số thời gian dường như cả ngọn núi chỉ có hai người.
“Cậu hướng dẫn viên này đi nhanh thật.” Nhậm Diệc căn bản không nhìn thấy bóng người nữa rồi. “Thể lực người thường không sánh được như chúng ta mà còn không nhanh bằng cậu ấy.”
“Người bản địa mà, cả ngày chạy lên chạy xuống núi, đương nhiên là nhanh rồi.” Cung Ứng Huyền từ trong túi rút ra khăn giấy giúp Nhậm Diệc lau mồ hôi, “Anh có mệt không? Nghỉ ngơi chút nhé?”
“Được rồi, uống ngụm nước cái đã.”
Hai người ngồi xuống đất, Nhậm Diệc dựa lưng vào tảng đá phía sau, hít sâu một hơi: “Không khí quả là dễ chịu ghê.”
Cung Ứng Huyền đưa nước cho anh, Nhậm Diệc tu ừng ực hết luôn nửa chai: “Có đồ ăn nhẹ không?”
Cung Ức Huyền mở balo leo núi ra, từ trong lấy ra một cái gối được bao bọc cẩn thận. Mỗi khi nhìn thấy chiếc gối này, Nhậm Diệc đều nhịn không nổi mà cười trêu cậu: “Em xem mình kìa, nếu không đem cái gối này theo khéo phải nhét thêm được vài gói khoai chiên đấy.”
Cung Ứng Huyền liếc anh: “Bộ anh không gối à?”
“Anh chẳng cần.” Nhậm Diệc hi hi cười, “Anh gối lên tay chồng anh, còn đẹp hơn cả gối này.”
Cung Ứng Huyền cũng mỉm cười: “Chẳng biết ai kia nửa đêm cứ giành gối với em ha.”
Nhậm Diệc đặt chai nước kề lên môi Cung Ứng Huyền, nói: “Uống nước đi.”
Cung Ứng Huyền ngậm lấy miệng chai nước, lại đột nhiên đổi ý, nhỏ giọng nói: “Muốn anh mớm cơ.”
Nhậm Diệc kề sát bên cậu, nhẹ giọng hỏi: “Thế em muốn hôn anh hay là muốn uống nước?”
Cung Ứng Huyền vươn tay đè lấy gáy Nhậm Diệc, lần người tới hôn lên môi anh, dùng hành động thay cho câu trả lời. Dưới ánh mặt trời ấm áp cùng gió núi mơn man, hai người ôm nhau hôn say đắm. Khi yêu đương nồng nhiệt họ luôn cảm thấy có một thứ tình cảm tuôn trào mãnh liệt không dứt, lúc nào cũng muốn được động chạm, thân mật và chiếm hữu lẫn nhau.
Nhậm Diệm đặt một tay dán lên lồng ngực dưới lớp áo gió của Cung Ứng Huyền, nơi trái tim cậu đang đập như trống dồn: “Hai ngày nay mệt chết như vậy, sao em vẫn có ‘tinh thần’ thế nhỉ?”
Cung Ứng Huyền liếm lên đôi môi mềm mại của Nhậm Diệc, dáng vẻ vẫn còn thòm thèm, “Em không mệt. Anh mệt à? Mệt thì chúng ta nghỉ.”
“Sao bây giờ em lại hết khiết phích rồi? Hết chê ngủ trong lều không ngon rồi tắm sông không sạch nữa hả?” Nhậm Diệc trêu cậu, “Hay là ‘đánh dã chiến’ sướng hơn nên mấy cái kia đều chịu được?”
Lông mi Cung Ứng Huyền rung rung, khóe môi nở một nụ cười khó nhịn: “Ừm, em thích lắm.”
“Anh nói không sai mà, em đúng là cái đồ háo sắc.” Nhậm Diệc ám muội véo lên đùi kẻ kia, “Không thể hiểu nổi em làm sao mà sống sót qua 25 năm xử nam đấy.”
Cung Ứng Huyền lúng túng đáp: “Em chỉ háo sắc với mình anh thôi.”
Nhậm Diệc cảm thấy biểu cảm ngượng ngùng của Cung Ứng Huyền dễ thương chết đi được, nhịn không được mà thơm cậu: “Ngoan quá.”
Cung Ứng Huyền đem Nhậm Diệc ôm vào lòng, cậu tháo găng tay của cả hai ra, giơ hai bàn tay đeo nhẫn lên, cẩn thận ngắm nghía dưới ánh mặt trời.
Những ngón tay thon dài như nhành cây hướng mặt trời mà xòe ra, từng tia nắng tràn qua kẽ tay, rơi trên da thịt họ mang theo hơi ấm. Trái tim Cung Ứng Huyền ngập tràn an bình cùng mãn nguyện. Vây hãm cả đời của Nhậm Diệc đương nhiên không phải chiếc nhẫn nhỏ xíu này, nhưng chúng chính là bằng chứng tốt nhất cho tình cảm của họ.
“Nhẫn đẹp quá, là nhãn hiệu gì vậy?” Nhậm Diệc hỏi, “Anh cũng chẳng hiểu gì nhiều về mấy thương hiệu này đâu, nhưng mà vẫn muốn biết.” Cặp nhẫn này tuy nhìn trang nhã đơn giản nhưng cũng đem lại cảm giác rất cao cấp.
“Em đặt Van Cleef & Arpels thiết kế, độc nhất vô nhị đấy.” Cung Ứng Huyền cúi đầu hôn lên khóe môi Nhậm Diệc, cảm thấy dường như vẫn chưa đủ, lại như mèo liếm mà hôn lên gò má, vành tai anh.
Nhậm Diệm haha cười: “Sao mà khoa trương vậy, có cần thiết không?”
“Cần, em muốn cho anh những gì tốt đẹp nhất, phải là độc nhất vô nhị mới được.” Cậu muốn đem tất cả những gì mình có dâng lên trước mặt anh.
Nhậm Diệm dựa vào vòng tay Cung Ứng Huyền, nhìn lên bầu trời trong xanh và thung lũng bao là mà thì thầm: “Thật là yên tĩnh, như thể cả thế giới chỉ dành cho hai chúng ta vậy.”
“Vậy thì thật tốt.” dù cho giây tiếp theo là tận thế, Cung Ứng Huyền cũng không cảm thấy hối tiếc.
“Khoảng thời gian này anh hạnh phúc lắm, chưa bao giờ anh vui vẻ đến thế.” nói đoạn Nhậm Diệm hơi lúng túng hỏi “Chắc là tốn kém của em lắm nhỉ?”
“Anh đừng nghĩ ngợi nhiều.” Cung Ứng Huyền đặt cằm lên vai Nhậm Diệc, nhẹ nhàng xoa xoa chiếc nhẫn nơi ngón tay anh, “Tiền với em chẳng có giá trị gì hết, muốn có giá trị chỉ có tiêu vì anh thôi.”
Nhậm Diệc trêu chọc cậu: “Em là cái đồ nhà giàu chết tiệt.”
Cung Ứng Huyền khẽ nheo mắt, giống như con mèo đang phơi bụng dưới ánh nắng mặt trời, cảm thấy mãn nguyện đến từng cọng lông, chỉ muốn ôm người này trong lòng mà ngủ thiếp đi.
“Này, mình lại kia hét to đi!” Nhậm Diệc đột nhiên đề nghị.
“Ngớ ngẩn lắm.”
“Cũng đúng…”
Nhậm Diệc đột nhiên hắng giọng ‘Hú’ một tiếng, làm Cung Ứng Huyền giật bắn mình.
“HA HA HA HA”
Cung Ứng Huyền đột nhiên đứng dậy, vác Nhậm Diệm lên vai, hướng vách đá mà chạy.
“Này này em làm cái gì thế!!!!”
Cung Ứng Huyền chạy đến sát vách đá mới dừng lại, buông Nhậm Diệc đang kêu la xuống: “Dám dọa em giật mình này.”
“Em đúng là đồ nhỏ mọn.” Nhậm Diệc vẫn không ngừng cười, “Lại đây hét một chút đi, thư giãn lắm đấy.”
Cung Ứng Huyền húng hắng giọng, vẫn có chút ngại ngần.
Nhậm Diệc hít một hơi thật sâu, hướng về phía thung lũng hét tướng lên: “Ông đây đẹp trai nhất thế giới!”
Cung Ứng Huyền liếc nhìn, học anh hít vào thật sâu, thu hết dũng khí hét: “NHẬM DIỆC~~~”
“ƠI ~~” Nhậm Diệc hô to đáp lại.
Cung Ứng Huyền hét lên thật lớn: “EM YÊU ANH ~~~”
Nhậm Diệc sững cả người rồi cười lớn, cười đến gập cả bụng.
Cung Ứng Huyền cả giận dẫm nhẹ lên chân anh: “Cười gì mà cười, không phải anh bảo em hét sao.”
“Ai mà biết được em lại…. HAHAHAHAHAHA.” Có đôi lúc Nhậm Diệc cảm thấy như mình đang cùng học sinh tiểu học yêu đương vậy. Cung Ứng Huyền mãi mãi dùng phương thức đơn thuần thẳng thắn không chút giấu diếm này mà yêu anh. Lại còn cố gắng áp dụng mấy chiêu thức lãng mạn cũ rích không biết học ở đâu, tuy rằng hiệu quả đôi lúc có hơi buồn cười nhưng vẫn làm Nhậm Diệc cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, cảm động không thôi.
Khuôn mặt Cung Ứng Huyền đỏ bừng lên: “Anh, có phải anh cảm thấy em cầu hôn anh ở nghĩa trang là chưa tốt phải không? Em có thể làm lại.”
Nhậm Diệc ngừng cười, hôn liên tiếp lên khuôn mặt Cung Ứng Huyền: “Không, anh thấy tốt lắm rồi. Có bố mẹ cũng chị gái của em làm chứng, là lời cầu hôn lãng mạn và chân thành nhất thế giới này.”
Đôi mắt Cung Ứng Huyền liền ngập tràn ý cười.
Nhậm Diệc đằng hắng họng, hướng về phía những dãy núi hét lên lần nữa: “CUNG ỨNG HUYỀN ƠI, GẢ CHO ANH ĐI!”
Khuôn mặt vừa mới hết ửng đỏ của Cung Ứng Huyền lại nóng bừng lên.
Nhậm Diệc tự bản thân cũng thấy mình thật buồn cười, anh nắm lấy tay Cung Ứng Huyền khiến nhẫn của hai người chạm vào nhau “Thế này thì không chỉ có mình em mất mặt nhé.”
“Nói yêu anh thì có gì mà mất mặt.”, Cung Ứng Huyền cúi xuống cắn vào tai anh, ý tứ đe dọa, “Anh còn dám cười em nữa, tối nay làm anh ngày mai hết đi nổi luôn.”
“Không dám không dám.” Nhậm Diệc sợ hãi nói, bởi anh biết Cung Ứng Huyền nói được là ‘làm’ được.
Hai người nắm chặt tay, ngắm nhìn đồi núi trập trùng ngát xanh, gió mây giao hòa, đồng thời thấy cả tình yêu nồng cháy vĩnh cửu trong đôi mắt nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]